“Đa tạ Đông thúc!” Lục Loạn Ly rất vui vẻ, nhưng sau đó nàng ngửi ngửi một hơi, nhất thời nhíu chặt lông mày: “Đông thúc, ngươi bị thương? Cha ta lại sai ngươi đi làm việc?” Nàng ngửi thấy mùi máu tanh quanh quẩn ở trong phòng, ngoài ra còn có cả mùi dược thảo nồng đậm. Nhưng không phải đến từ bí dược trên bàn, mà bắt nguồn từ trên người ông lão độc nhãn này. “Một vết thương nhẹ thôi, không cần lo lắng. Trang chủ còn nguyện ý sai khiến ta, chính là phúc phận của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.