Tất cả mọi người đều nhìn ra, Sở Hi Thanh càng ngày càng thong dong, càng ngày càng nhẹ nhàng với việc đánh lén của Vương Mệnh. Một đao vừa rồi của Vương Mệnh, Sở Hi Thanh chỉ hơi nghiêng nửa người, liền để Vương Mệnh sắp thành lại bại. Trái lại thì Sở Hi Thanh đã súc thế, trở tay chém một đao, lại làm Vương Mệnh bay ra ngoài thuyền, suýt nữa rơi xuống mặt sông. Tả Thanh Vân thì lại nghĩ thầm, ta vốn cũng không vội, nhưng vấn đề là cái tên Vương Mệnh này cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.