Khoảng tầm một trăm cái hô hấp sau, Kế Tiễn Tiễn ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi kho Tang Phạt. Nàng như một cái xác chết di động, hai mắt mờ mịt, hầu như không có tiêu cự. Kế Tiễn Tiễn chỉ cảm thấy toàn bộ mọi thứ đều hoang đường, buồn cười lại vô lý. Nàng thật sự là quá nực cười! Thì ra trí nhớ nhiều năm của mình đều là giả tạo, thì ra người nàng vẫn luôn tôn sùng và kính yêu, lại chính là kẻ thù giết cha mẹ nàng, tàn sát cả gia...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.