Danh vọng: Cửu phẩm hạ (siêu).
Võ đạo: Truy phong đao pháp tàn thức (tầng một).
Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng một).
Điểm võ đạo: 25.
Thiên phú: Ưng nhãn, Truy Phong Trục Điện Chi Thủ (nhất giai).
Trạng thái: Lục Âm Hoàn Hồn Chú.
Tuổi thọ: 19 ngày.
Hai mắt Sở Hi Thanh trợn tròn, hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
Thế mà hệ thống lại có biến hoá, cột danh vọng từ Cửu phẩm hạ (cố), biến thành Cửu phẩm hạ (siêu).
Điểm võ đạo cũng biến thành 25.
Lúc trước, Sở Hi Thanh đã đổi một viên Thần Lực Đan, tiêu hao một điểm võ đạo, điểm võ đạo của hắn chỉ còn 15 điểm, nhưng bây giờ, bỗng nhiên lại tăng thêm 10 điểm.
Đây là vì sao?
Sở Hi Thanh nhìn về cửa sổ tầng bốn với ánh mắt suy tư.
Hắn phán đoán danh vọng và điểm võ đạo có liên quan với chuyện mình vừa mới cõng nồi, chỉ là hắn không có chứng cứ.
Sở Hi Thanh ngồi nghỉ dưới mặt đất một lúc, mãi cho đến khi cảm giác run rẩy kia biến mất hơn phân nửa thì hắn mới đứng lên.
Hắn đảo mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy mấy người chung quanh, bao quát của võ sư giáo viên của võ quán và cẩm y vệ đều đang nhìn hắn với ánh mắt bội phục.
Lúc này, có người vỗ vai của Sở Hi Thanh một cái, tiếng nói hào phóng vang lên.
“Tiểu tử ngươi không tệ, không ngờ người có thể làm thịt tên thuật sư bát phẩm kia thật, mấu chốt là động thủ xong mà vẫn còn sống sót. Có điều, ta vừa nhìn thấy người dùng dao, thiên phú rất tốt, nhưng dùng đao không có kết cấu, vẫn phải luyện tập nhiều hơn.”
Sở Hi Thanh nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện đó là giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện, người này đang cười tủm tỉm nhìn hắn: “Lần này ngươi lập công lớn rồi, trong Tàng Kinh Lâu có hơn 18 ngàn quyển sách, mấy ngàn bản Chân Ý Đồ và võ quyết, đều nhờ ngươi mới có thể giữ lại, Lôi quán chủ nhất định sẽ trọng thưởng.”
Sở Hi Thanh làm người rất chính trực, thầm nghĩ mình không thể cõng cái nồi này được, cũng không thể cướp công lao của người khác, hắn chắp tay giải thích: “Khâu giáo đầu hiểu lầm, thật ra người chém vị thuật sư kia không phải là. . .”
Hắn mới nói được một nửa, liền thấy điểm võ đạo của mình nhảy lên, từ con số 25 biến thành con số 23.
Da mặt Sở Hi Thanh run lên, lúc này mới đổi giọng: “Thật ra là ta và một nữ đệ tử họ Lục liên thủ chém giết vị thuật sư kia.”
Nói như vậy cũng giống trận bóng rổ ở NBA vậy, Brian Cook và Kobe hợp tác ghi được 83 điểm.
Trong đó Kobe 81 điểm, Brian Cook 2 điểm, nhưng ngươi không thể nói trong 81 điểm của Kobe không có công lao của Brian Cook, tốt xấu gì Brian Cook cũng hỗ trợ mà.
Sở Hi Thanh cũng đã hỗ trợ, hắn đã cống hiến một thanh đao, một tấm bùa có thể liên hệ với bên ngoài.
“Nữ đệ tử họ Lục?”
Giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện bắt đầu suy nghĩ đến đám đệ tử nội môn mới thăng cấp này, trong đó có nữ đệ tử họ Lục sao?
Khâu Phong không xác định, nhưng nếu như hắn chưa nghe nói đến, vậy nữ đệ tử này hiển nhiên không phải nhân vật xuất sắc gì, có lẽ chỉ là trợ thủ cho Sở Hi Thanh mà thôi.
“Đúng vậy, vị sư muội kia có tuổi tác tương đương với ta, tự xưng họ Lục.” Sở Hi Thanh giải thích: “Người này mới có chủ lực chém giết vị thuật sư kia. . .”
Hắn không thể nói hết lời, bởi vì tên kia đã có một tiếng nổ ầm ầm. Một bóng người màu xanh bỗng nhiên nhảy ra khỏi tầng thứ mười hai của Tàng Kinh Lâu.
Người này điều động một thanh huyết kiếm, nhân kiếm hợp nhất, bay thẳng về phía xa xa như một vệt ánh sáng màu hồng.
Quán chủ Lôi Nguyên và mấy người khác thì đuổi theo phía sau, bay lượn ở trên không trung để truy kích.
Sở Hi Thanh nhìn về phía bên đó, chỉ thấy bóng người màu xanh ở trên không trung kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt tràn đầy thâm độc, lạnh lùng, nghiêm nghị và tràn đầy sát ý.
Lúc này, một đám hung đồ ở trong Tàng Kinh Lâu cũng bắt đầu phá vây mà ra, một người trong đó rít gào: “Một thằng ranh con còn chưa nhập phẩm mà cũng dám làm hỏng chuyện lớn của Huyết Phong Đạo chúng ta, ta xem ngươi không muốn sống nữa rồi. Thằng nhãi giết huynh đệ của ta kia, ngươi nghe kỹ cho ta.”
“Nhiều nhất là trong tháng này, Huyết Phong Đạo chúng ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Sở Hi Thanh liền ngây dại tại chỗ.
Hắn không muốn chiếm công lao này, hắn cũng không muốn cõng cái nồi này mà.
Khâu Phong thấy sắc mặt Sở Hi Thanh không tốt lắm, liền vỗ vai an ủi hắn: “Yên tâm, lần này Tào thiên hạ đã bày thiên la địa võng, đám hung đồ Huyết Phong Đạo này sẽ không chạy được đâu. Ngay cả Lý Đạo Quy kia cũng khó có thể thoát được.”
“Lần này, Lôi quán chủ đang rất giận dữ, mà lâu chủ Diệp Kinh Nguyên của Tàng Kinh Lâu cũng là một cao nhân thâm tàng bất lộ, Tào thiên hộ lại có tu vị gần tứ phẩm, nhất định sẽ tróc nã được đám tặc nhân này.”
“Không phải.” Sở Hi Thanh nỗ lực giải thích: “Vị Lục sư muội kia là thuật võ song tu, đao pháp rất tốt, nàng mới là người ra tay chém vị thuật sư kia, đệ tử chỉ là trợ thủ. . .”
Khâu Phong chỉ coi Sở Hi Thanh sợ Huyết Phong Đạo báo thù cho nên mới nói như vậy.
Vấn đề là các nhân vật trọng yếu của Huyết Phong Đạo đã nói chắc như đinh đóng cột rồi, chân tướng của chuyện này đã rõ ràng.
Hơn nữa, đệ tử nội môn nào có đệ tử thuật võ song tu, đao pháp rất tốt nào chứ? Cái tên này quả thực là đang ngụy biện.
Hắn bật cười lắc đầu, bóng người bay lên, nhảy vọt lên giữa không trung mà vung đao, một tên hung đồ của Huyết Phong Đạo đã ngã xuống.