Sở Hi Thanh chạy được hai trăm trượng thì không chạy nổi nữa. Hắn há miệng thở dốc, hơi thở hổn hển như trâu, từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đã hiện ra ở trên trán của hắn. Lúc này, một giọng nói suy yếu vang lên ở bên tai của Sở Hi Thanh: “Huynh đệ, ngươi thả ta xuống đi.” Sở Hi Thanh sợ hết hồn, chuyển mắt nhìn qua mới phát hiện là Thiết Tiếu Sinh. Thế mà người này lại tỉnh lại vào lúc này, hơi thở của hắn mong manh, môi trắng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.