“Ngao Vô Song, sau này còn gặp lại.” Nàng mỉm cười, nói xong, bóng dáng của nàng bỗng nhiên hư hóa. Biến mất. Ngao Vô Song ngơ ngác một chút, nhưng lập tức cũng không quan tâm nhiều, ra sức nhổ sạch mảnh dược điền này, lục soát sạch sẽ, trên mặt của hắn ta lộ ra nụ cười thỏa mãn, quay người đi ra khỏi cửa. Lúc này thu thập được nhiều đồ tốt như thế, hắn ta có thể im lặng tìm một nơi để bế quan, hắn ta cảm thấy muốn tránh đi, nhất định kiên quyết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.