Mục lục
Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta gây sự!

Hỏa Linh Nhi cắn chặt môi dưới, bàn tay nắm thật chặt, gần như đã đâm cả vào trong da thịt.

“Chúng ta chỉ muốn mượn một lúc, mời cô nương từ bỏ đồ vật yêu thích.”

Lúc này, Long Tử Âm cũng lạnh nhạt nói.

Trên người của nàng ta, một khí tức như có như không cũng dần dần lộ ra.

Áp bách!

Trong lòng của Hỏa Linh Nhi đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngay cả di vật của mẹ mà nàng ta cũng không thể giữ được sao?

“Các người thật quá đáng, Linh Nhi tỷ tỷ đã không muốn rồi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn cướp giật hay sao?”

Lúc này, Mộ Thiên Ngưng nhịn không được mở miệng nói.

“To gan, một con sâu con kiến mà cũng dám ăn nói bậy bạ trước mặt thánh nữ?”

Ở phía sau của Long Tử Âm, một lão già tối sầm mặt lại, một hơi thở mạnh mẽ phóng ra ầm ầm!

“Thiên Ngưng, cẩn thận.”

Vu Khải Thủy biến sắc, bước ra ngăn cản ở trước mặt của Mộ Thiên Ngưng. Thế nhưng, khí thế đáng sợ kia cũng trong nháy mắt khiến lão ta phải phun ra một ngụm máu tươi.

Động Hư Cảnh!

Đây là công kích của Động Hư Cảnh!

“Sư tổ.”

Sắc mặt của Mộ Thiên Ngưng đại biến, vội vàng đỡ Vu Khải Thủy.

“Các ngươi!”

Trong mắt Ngụy Ngọc Sơn bùng nổ sự tức giận, bàn tay nắm thật chặt!

Khinh người quá đáng rồi!

“Ta bảo ngươi ra tay hay sao?” Long Tử Âm cũng nhíu mày.

Sắc mặt của lão già kia lập tức thay đổi một chút, nói: “Xin lỗi Thánh nữ, ta chỉ muốn trừng phạt bọn họ một chút.”

Long Tử Âm nói: “Cũng được.”

“Các người dám to gan làm loạn như vậy, thực sự coi bản thân mạnh mẽ lắm hay sao?”

Ngụy Ngọc Sơn tức giận nói.

Long Tử Âm cũng hờ hững nói: “Ta biết đằng sau của các ngươi cũng có người, nhưng thế thì có làm sao? Xin lỗi, người được gọi là cường giả ở phía sau của các ngươi, Long Huyền Tông chúng ta cũng thực sự không chú ý đến.”

“Trong mắt cường giả, so với chúng ta mà nói thì các ngươi chỉ là mấy con kiến.”

Đây chính là một loại ưu việt trời sinh.

Sinh ra ở một tông môn cấp chí tôn, còn các thể loại cường giả nào mà nàng ta chưa từng tiếp xúc qua?

Nàng ta đã điều tra từ trước, ở phía sau của Ly Hỏa Tông cùng lắm cũng chỉ là một vị Hợp Thể Cảnh, vậy thì đã sao?

Không đáng chú ý!

Ngụy Ngọc Sơn quả thực đã tức giận đến bật cười.

Trên đời này, rõ ràng còn có người dám coi thường Lý tiền bối như vậy hay sao?

Nếu như không phải lo lắng về chuyện tiết lộ sự tồn tại của Lý tiền bối sẽ rút dây động rừng, phá hủy bàn cờ của Lý tiền bối thì lão ta thực sự muốn nói ra hết, để xem mấy người này vẫn còn có gan để ngông cuồng như vậy hay không!

Lúc này, sắc mặt của Hỏa Linh Nhi cũng trắng bệch ra.

Nàng đã hoàn toàn hiểu rõ, bây giờ tình thế đã không còn phụ thuộc vào người nữa.

Bây giờ đám người ở phía sau Hỏa Minh Hiên chính là Long Huyền Tông.

“Hoặc là giao, hoặc là chờ đến khi ngươi cùng mấy con kiến hôi của Ly Hỏa Tông này bị chết chung cùng nhau.”

Hỏa Minh Hiên trực tiếp nói, trên mặt của hắn ta nở một nụ cười hung ác.

Hỏa Linh Nhi trầm mặc không nói gì, rốt cuộc cũng duỗi tay ra.

Một chiếc nhẫn màu đỏ rực xuất hiện ở trong tay của nàng ta.

“Ha ha, lấy ra từ trước thì không phải sẽ tốt hơn hay sao?”

Hỏa Tuyên Phi cười lạnh lùng bước lên, cầm lấy Huyền Hỏa Giới.

Trong mắt của Hỏa Linh Nhi tràn ngập hận thù, khiến cho nàng ta đột nhiên cảm thấy hơi chói mắt, nàng ta nói một câu: “Đừng có mang dáng vẻ căm giận đó nữa, mẫu hậu của ta giết mẹ của ngươi, ngươi có thể làm được gì?”

“Một đứa con thứ xuất thân từ tiện tỳ, thực sự nghĩ mình chính là công chúa hay sao?

Nói xong, nàng ta xoay người nhìn về phía Long Tử Âm cười nói: “Thánh nữ, đã lấy được đồ vật vào tay.”

Long Tử Âm lạnh lùng cao ngạo, thản nhiên nói: “Tốt, đi thôi.”

Mấy người lập tức bước lên Phi Thuyền Thần Long, trực tiếp bay thẳng một mạch đi.

“Thực sự khinh người quá đáng mà!”

Thấy bọn họ rời đi, trên mặt của Ngụy Ngọc Sơn vẫn tràn đầy sự tức giận như cũ.

Chỉ là một lời nói không hợp liền ngay lập tức ra tay đả thương người khác.

Thế nhưng Ly Hỏa Tông lại chỉ có thể nhận lấy, không có cách nào phản kích được.

Đây chính là sự tàn khốc và vô tình trong giới tu hành.

Chỉ có kẻ mạnh mới có thể nói đến chính nghĩa và sự công bằng.

“Sư tổ, người không sao chứ?”

Mộ Thiên Ngưng nhìn về phía Vu Khải Thủy, lo lắng hỏi.

“Không sao, đối phương vẫn chưa sử dụng toàn lực, điều dưỡng hai ba ngày, ta tự nhiên có thể hồi phục.”

Vu Khải Thủy lắc đầu nói: “Chẳng qua, ngay cả tông môn cấp chí tôn cũng đã đến, xem ra vũng nước này càng ngày càng đục rồi…”

“Sư tổ, sư phụ, ta muốn đi bái kiến Lý tiền bối.”

Mộ Thiên Ngưng cũng mở miệng nói, nàng cắn chặt môi.

Vu Khải Thủy suy nghĩ một lúc cũng nói: “Cũng có thể đi thăm, nếu như Lý tiền bối có gì phân phó, chúng ta cũng có thể chuẩn bị tốt…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK