“Gãy cũng rất đúng lúc.” Lý Phàm mỉm cười, lúc này bẻ cành cây kia gãy liền, dùng dao bổ củi gọt ba lần, liền gọt ra một thanh kiếm gỗ. Đệ tử chung quanh đều chấn kinh đến mức đờ người ra. Bọn họ cảm giác được mỗi một đao chém xuống của Lý Phàm đều giống như dẫn động thiên cơ muôn đời, giống như chém nát đại đạo, là chúa tể thần thánh. “Cầm đi chơi đi.” Lý Phàm gọt xong kiếm gỗ đưa cho Lâm Cửu Chính. Hắn thấy kiếm gỗ đào này cũng giống như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.