“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân… Đại ca ca, hai câu thơ này… Thật có thâm ý.” Lúc này Tâm Ninh ở bên cạnh cũng lên tiếng, trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ và mong chờ nói: “Đại ca ca, huynh có thể dạy nuội được không?” Nàng cảm nhận được rõ ràng ở bên trong hai câu thơ ca này có một loại tang thương chìm nổi muôn đời, một loại nhìn thấu hết sinh tử bi thương, một loại cô độc một mình hiu quạnh… Nếu như có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.