Tay của Lâm Cửu Chính mềm nhũn ra, suýt nữa không cầm được kiếm gỗ đào. “May là trước kia con rùa này không có đi đại tiện ở trong tiểu viện, may là ta không dùng để nuôi cỏ…” Lục Nhượng cả người đầy mồ hôi lạnh, nghĩ đến trước kia bản thân lại có thể đi hỏi Giang Ly sư đệ muốn phân rùa… Hắn thực sự muốn đánh cho mình hai cái bạt tai thật mạnh. Chậu cỏ kia ở trong tay của hắn cũng đều run rẩy theo, giống như cảm thấy rất may mắn. “Chậc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.