Một tệ cũng không có. “Mắc sao? Một trăm tám mươi là được rồi.” Chủ quán trung niên có hơi vội vàng. Ngô Đại Đức có hơi bất đắc dĩ, lấy ra ấm nước nói: “Cái này… Nếu không ta cho ngươi uống một ngụm nước của ta để trừ nợ có được không?” Chủ quán trung niên ngơ ngác một chút, nhưng sắc mặt lập trức trầm xuống nói: “Các hạ có ý gì? Đùa giỡn với ta sao?” Ngô Đại Đức vội vàng giải thích nói: “Không phải, ta không có tiền… Để cho ngươi uống nước còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.