Đó là dốc lòng pha trà, chỉ vì cầu được một ấm nước trà có mùi hương thơm ngát. Đó là kiên trì nấu ăn, chỉ vì nấu ra được một bữa cơm no đủ. Đó là cẩn thận cầm dao, chỉ vì muốn cắt ra được những sợi khoai tây hoàn hảo nhất. Mà giờ khắc này ở xung quanh nàng chiếu rọi ra các loại dị tượng. Nấu đã không còn là trà, mà là đại đạo. Cắt đã không còn là nguyên liệu nấu ăn, mà là tạo hoá. Nàng đang sáng tạo đạo. “Dùng thiên địa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.