“Em và anh hôm nay đi đến bước này, anh chỉ hỏi một câu.” Anh chậm rãi nói, từng chữ đều có lực: “Lục Duy Chân, em có dám không?” Bên tai Lục Duy Chân, tựa như có một trận cuồng phong, gào thét đi qua. Đầu óc cô đột nhiên trở nên trống rỗng. Thấy cô không nói gì, anh bỗng nhiên nói: “Anh không bị mẹ anh đánh vào hồ lô. Khi anh rơi xuống, còn cách hồ lô một khoảng cách.” Lục Duy Chân kinh ngạc. Anh nói: “Lục Duy Chân, anh tự nhảy vào.” Lục Duy Chân không thể đi được
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.