Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm đen kịt yên tĩnh tại vùng ngoại thành, nhìn không được điểm cuối.

Lục Duy Chân cong lưng, mãi không thẳng lên được, nhiều lần lau máu chảy ra từ khóe môi.

Lệ Thừa Lâm đứng cách cô hơn mười mét, bóng người thẳng tắp, mặt của bà ẩn trong bóng tối, lạnh nhạt nói: “Càng ngày càng vô dụng, chỉ có vậy còn kêu gào muốn bảo vệ người của mình? Mặt của mẹ đều bị con làm mất hết!"

Lục Duy Chân liên tục ho khan.

Vẫn. . . không được sao? Vẫn không thể nào đánh lại mẹ.

Lệ Thừa Lâm đầy lãnh ngạo, xoay người rời đi, bước chân mạnh mẽ như quân nhân kiêu ngạo nhất của đế quốc. Song mới đi năm mươi, sáu mươi mét, lập tức tập tễnh, cố để Lục Duy Chân không thấy được, bà che ngực, cố nén tiếng ho, sắc mặt trắng bệch.

Nín một lúc lâu, bà ưỡn ngực ngẩng đầu, khôi phục tư thế ngạo nghễ, cứ như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng chính bà cũng không nhận ra mình đang mỉm cười.

Lệ Thừa Lâm đi vào trong nhà, Lục Hạo Nhiên vừa từ trong phòng đi ra, thấy phía sau vợ trống không, thở dài: “Lại đánh con bé đo ván sao? Hạ thủ nhẹ một chút, dù gì con bé là một cô gái."

Lệ Thừa Lâm đi tới bên cạnh bàn, nâng chung trà lên, uống hớp lớn: “Con bé mạnh hơn so với lần trước."

Lục Hạo Nhiên mỉm cười. Nhưng vẫn lo lắng vợ hạ thủ không biết nặng nhẹ, nói: “Anh đi xem."

Lệ Thừa Lâm ngăn chồng: “Để cho con bé tự suy nghĩ rõ ràng, con bé không thể ở bên người con trai kia."

Lục Hạo Nhiên chợt trợn to mắt.

Trai, trai, người. . . con trai?

Áo bông nhỏ của ông nửa chết nửa sống, là vì một người con trai?

Lục Hạo Nhiên bỗng nhiên xót xa lại không nỡ, bảo bối của hai vợ chồng ông, nuôi nhiều năm như vậy, bị thằng nhà quê từ đâu tới cướp mất? Xem ra vợ không đồng ý; nhìn dáng vẻ của con gái, không đùa.

Lục Hạo Nhiên rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm, nói: “Cậu ta là ai? Ánh mắt của Chân Chân chúng ta sẽ không tệ, người mà con bé xem trọng nhất định là một người tốt, em không thể châm chước một chút sao?"

Lệ Thừa Lâm chợt thấy đau đầu, còn không biết đối phương là ai, chồng mình đã nói đỡ rồi.

"Là bắt yêu sư." Lệ Thừa Lâm nói.

Lục Hạo Nhiên cực kỳ kinh hãi.

Lệ Thừa Lâm nói với chồng: “Sẽ hại chết Duy Chân."

Lục Hạo Nhiên cực kỳ không đành lòng, thở dài.

--

Xung quanh gió thổi quạnh quẽ, cây cỏ dập dìu, trăng sáng thăm dò, chiếu ánh sáng lên mặt đất tăm tối. Cách đó không xa, đèn nhà sáng rực, Lục Duy Chân biết, mẹ chờ cô chịu thua về nhà. Nếu như trước đây, cô sẽ mặt dày làu bàu trở về, tự có cha hoà giải. Bọn họ thường đã chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya cho cô.

Nhưng hôm nay, cô thật sự không muốn về nhà. Không muốn trở về tổ ấm quen thuộc của mình.

Người Bán Tinh sở hữu năng lực điều khiển nhiều loại nguyên tố tự nhiên, năng lực hồi phục cũng kinh người. Một lát sau, cô đã cảm thấy bình thường, nằm trên bãi cỏ trong chốc lát, rồi đứng dậy đi phía phòng bếp.

Trong bếp có tủ lạnh, trong tủ lạnh có bia. Đừng tưởng cô không biết, từ lúc cô rời nhà đọc sách, hai người kia nửa đêm uống bia làm đồ nướng ngắm trăng khiêu vũ, sống càng vui vẻ hơn.

Lục Duy Chân lấy một két bia, chộp thêm một bao đậu phộng, sau một hồi lục lọi, lại nhảy lên nóc nhà kho.

1 tiếng sau.

Lục Duy Chân ợ rượu nặng nề, cô có thể điều khiển thủy nguyên tố, cho nên năng lực hấp thu rượu kinh người, hoàn toàn sẽ không nôn mửa, nhưng điều này cũng khiến một khi cô xỉn, sẽ xỉn cực kỳ nặng. Cô nằm trên nóc nhà, híp mắt nhìn ánh trăng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, lúc này Trần Huyền Tùng, có phải đã rời Tương thành hay không?

Cô bỗng nhiên đã cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, bầu trời đêm, núi xa, ruộng đồng, ánh trăng, cỏ dại. . . mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho lòng người hốt hoảng, hốt hoảng cùng cực. Sau đó lỗ mũi của cô đột nhiên bắt đầu lên men, xông thẳng lên tận ót. Rất kỳ quái, lúc mặt đối mặt ngả bài với Trần Huyền Tùng, loại cảm giác này cũng chưa từng mãnh liệt như vậy.

Cô hoàn toàn luống cuống, cô cảm giác mình nên tìm chút chuyện để làm, lập tức, ngay lập tức.

Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên, ném chai bia trong tay lên cao, vung tay, bắn ra một trận gió xoáy, như một vệt sáng lao vào trong đêm đen tịch liêu.

--

Đã quá nửa đêm, nhưng ở một số ngõ ngách của thành phố, cuộc sống về đêm truỵ lạc chỉ vừa mới bắt đầu.

Tại một club nào đó.

Chu Hạc Lâm đẩy cửa phòng ra, tìm cái góc yên tĩnh, hắng giọng, lôi ra smartphone.

"A lô, vợ à, vừa này là em gọi điện à. Tăng ca mà. . . gần đây công việc áp lực lắm. Bọn nhỏ ngủ chưa? Ok, anh sẽ cố nhanh trở lại, khổ cho em rồi, chụt. . . uống chút rượu, đều là đàn ông, em nghĩ bậy bạ gì vậy, không có phụ nữ, muốn gọi video call không, để cho sếp tổng bên kia nói với em? Anh có thể bị tra xét bất cứ lúc nào! Ok. . . ok, vậy em đi ngủ sớm một chút, yêu em."

Chu Hạc Lâm thản nhiên bỏ smartphone trở vào túi, ngẩng đầu, trên hành lang đúng lúc có một cô em bồi rượu đi đến, rất đẹp, còn cười với lão. Chu Hạc Lâm rất tự tin đối với nhan sắc của mình, đầy dâm dê cười với cô em, khiến cho cô em cười ha ha ha không ngừng, lúc này Chu Hạc Lâm mới thầm đắc ý trở về phòng.

Mấy người đàn ông trong phòng đều kẹp gái bên cạnh. Đều ngồi rất gần, rất nồng nhiệt, những hành vi mờ ám dưới mặt, ai cũng biết rõ, chuyện dâm ô diễn ra tự nhiên như uống nước hít thở. Cô em ngồi với Chu Hạc Lâm có dáng dấp không tệ, tuổi không lớn, rất trong sáng, da trắng đẫy đà, bóp khá đã tay. Nếu lão muốn, thoả thuận xong giá cả, là có thể mang đến nhà nghỉ thuê phòng. Nhưng sau khi Chu Hạc Lâm ngồi xuống, ngửi hơi thở của cô gái bên cạnh, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một bóng dáng khác.

Nghĩ đến cô gái kia, Chu Hạc Lâm lập tức cảm thấy tức giận, có loại cảm giác bị gạt. Lão chưa từng nghĩ, Lục Duy Chân người ta lần nào cũng từ chối lão, chỉ là từ chối tương đối uyển chuyển và dịu ngoan, không dám đắc tội lão. Lão cảm thấy nàng đột nhiên từ chức bỏ đi chính là phản bội.

Hơn nữa vừa nghĩ tới Lục Duy Chân, trong lòng của lão lập tức ngứa ngáy. Chỉ cảm thấy dáng vẻ ngây thơ vô số tội, tấm thân sạch sẽ tươi mát, khác hẳn đám đàn bà đầy son phấn này. Y hệt tiểu ni cô, lão cực kỳ chắc chắn, chơi cô sướng hơn chơi bất cứ gái ngành nào khác.

Chu Hạc Lâm bưng cốc bia lên, rầu rĩ nốc hết một ly. Cô gái bên cạnh thăm dò qua nét mặt lão, rúc vào trong ngực lão, giận trách: “Ông chủ thật xấu xa, người ta đang ở bên cạnh anh, anh còn suy nghĩ đến người đàn bà khác!" Chu Hạc Lâm cười ha ha: “Thật thông minh! Tới, cạn một ly."

"Giao bôi, giao bôi!" Bên cạnh có người ồn ào, cô gái ỡm ờ, vờ thẹn thùng ỏn ẻn, Chu Hạc Lâm thản nhiên nói: “Chơi luôn." Lão kéo tay của gái, lập tức cùng gái giao bôi.

Ngọn đèn đột nhiên tắt ngóm. Trong phòng bỗng nhiên đen kịt một màu. Vài cô em lập tức hét, sau đó là cười toe toét.

"Bị cúp điện?"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đi gọi phục vụ viên qua đây."

Vừa dứt lời, cửa phòng ở sau lưng vang lên một tiếng két, rõ ràng bị kéo ra, mang đến một trận gió mát.

"A a a --" Có gái lại kêu. Lại có người đàn ông cười ra tiếng: “Kêu cái éo gì vậy?"

"Gió thổi hả?"

"Có phải có người ra ngoài gọi phục vụ viên rồi không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK