Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duy Chân không ngờ, giờ sẽ nhìn thấy Trần Huyền Tùng. Trong lòng cô, anh cực kỳ nhanh nhạy, giỏi trong việc đánh giá thời thế, một khi phát hiện pháp khí bị trộm, lẽ ra nên tạm thời tránh mũi nhọn, giữ mạng tránh đi.

Mà Phong Yêu tóc bạc này, thì ba bọn họ sẽ thu thập.

Lại không ngờ Bắt Yêu Sư toàn thân tắm máu, tay không có thể giết một con khống phong giả thuộc cấp bậc cẩu.

Anh tất nhiên bị thương rất nặng, Lục Duy Chân chú ý tới lưng của anh hơi còng xuống, cổ vẫn cố chấp đứng thẳng, đứng ở trong mưa, trầm mặc như núi.

Hứa Gia Lai liếc nhìn Lục Duy Chân cũng trầm mặc không nói, tiên phát chế nhân, quát lên: “Vẫn chưa chết hả! Ai cho mày lá gan còn đứng ở chỗ này?"

Cao Sâm mặc dù không nói lời nào, song trong lòng bàn tay ngọn lửa lúc ẩn lúc hiện, lặng lẽ uy hiếp.

Hạt mưa to cỡ hạt đậu, không ngừng lăn xuống dọc theo khuôn mặt của Trần Huyền Tùng. Trên đỉnh đầu của mọi người, chỉ có một chiếc đèn đường rọi sáng, màn mưa dày đặt che kín tầm mắt.

Trần Huyền Tùng cứ như hoàn toàn không nghe được cũng không thấy được sự đe dọa khiêu khích của hai người kia, chỉ là nhìn chằm chằm Lục Duy Chân, hỏi: “Lâm Tịnh Biên đâu?"

Hứa Gia Lai lạnh lùng nói: “Chết!"

"Tao không hỏi mày!" Trần Huyền Tùng lớn tiếng quát: "Lục Duy Chân, Lâm Tịnh Biên đâu? Cô giết cậu ấy rồi sao?"

Lục Duy Chân chỉ cảm thấy từng giọt mưa, đang đập mạnh vào màng tai của mình, bộp bộp, bộp bộp, cực kỳ rõ ràng.

Cô chỉ đáp hai chữ: “Không có."

Trần Huyền Tùng trầm mặc không nói.

Lục Duy Chân cũng trầm mặc không nói.

Mưa ào ào hạ xuống.

Không hề có điềm báo trước, Trần Huyền Tùng ho khan dữ dội, anh dùng một tay ấn chặt ngực, nhưng vẫn nôn ra một lượng máu lớn, mùi máu tanh lẫn trong tiếng mưa. Lục Duy Chân nhìn anh co rúm người vì ho, nhìn đến mức ngẩn ngơ.

Hứa Gia Lai sợ Lục Duy Chân mềm lòng, đã đến nước này, không thể cứu vãn cũng không nên cứu vãn. Lỡ Lục Duy Chân xử lý không ổn thoả, làm hỏng thành danh của cô ở Tương Thành thậm chí trong toàn bộ chủng tộc. Hứa Gia Lai vung tay lên, cơn mưa giữa đôi bên tựa như bị vật vô hình điều khiển, bắt đầu xoay tròn, tụ tập giữa không trung, hợp thành một vòng xoáy màu đen mỹ lệ lại quỷ dị. Cô ta cũng không dám qua mặt Lục Duy Chân hành hạ đến chết Trần Huyền Tùng, cho nên chỉ tụ to cở miệng chén, đánh về phía Trần Huyền Tùng, nghĩ thầm đánh thành tàn phế cũng được.

Trần Huyền Tùng cúi đầu che ngực, cứ như không phản ứng kịp.

Bỗng nhiên, vị trí anh đang đứng chợt trống rỗng, người biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vòi rồng nước màu xám vồ hụt, đánh bình trên mặt đất.

Cao Sâm vẫn đề phòng chiêu thức duy nhất còn lại của Trần Huyền Tùng, trong nháy mắt, gã nhạy bén nghe được thay đổi của tiếng mưa gió, vội vàng xoay người, đi che chở phía sau lưng của Lục Duy Chân. Quả nhiên, một bóng đen mờ nhạt thoáng hiện trong không khí sau lưng ba người. Cao Sâm sầm mặt lại, một cú đấm mạnh như sấm sét xen lẫn liệt hỏa, mạnh mẽ đánh ra.

Nhưng bóng đen đột nhiên lại biến mất trong không khí, cứ như lại tựa như ngọn lửa chưa thiêu đốt. Cao Sâm có thể bất chấp tất cả, một đấm này muốnhĩ đưa Trần Huyền Tùng vào chỗ chết, cho nên sử xuất mười phần khí lực. Cú đấm này thất bại, tung đòn quá nhanh, khiến gã lảo đảo.

Hứa Gia Lai nghe được động tĩnh, cũng vội vàng xoay người.

Vì vậy giờ này khắc này, hai người đều chuyển hướng về phía phía sau Lục Duy Chân.

Duy chỉ có Lục Duy Chân, đứng lẳng lặng bất động, cứ như một khúc gỗ, cứ như không chú ý tới Trần Huyền Tùng đấu pháp cùng hai người.

Gần như ngay trong khoảnh khắc này, một bóng đen rốt cục xuất hiện ở trước mặt cô, cách đó chưa đầy một bước chân.

Hô hấp của Lục Duy Chân cứng lại.

Kế sách dương đông kích tây quá nhanh quá trôi chảy, hai đồng bạn đều trúng kế, không kịp xoay người hộ vệ cô.

Ào ào mưa to, bóng người quen thuộc trầm mặc, đang ở trước mặt cô. Toàn thân ướt đẫm, mưa máu khó phân, đôi mắt đen vẫn trầm lặng, vắng vẻ như lúc ban đầu. Trong thành phố này, lại không có bất kỳ người đàn ông nào có đôi mắt này. Nhưng Lục Duy Chân nhìn thấy đôi mắt không bao giờ rơi nước mắt kia lại bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Giống như những vì sao trong mắt anh, cuối cùng rơi xuống và chết dưới đáy hồ.

Lục Duy Chân chấn động toàn thân, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mờ mịt không biết mình đang ở chỗ nào.

Ngay giây kế tiếp, một bàn tay to có lực, gắt gao ghìm chặt cổ họng của cô. Lực bóp rất lớn, làm cô trong nháy mắt phát ra tiếng thở dốc đứt quãng, khàn khàn.

Lệ quang trong mắt của Trần Huyền Tùng lóe lên rồi biến mất, nhìn thẳng vào cô gái gần trong gang tấc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng trắng bệch, nhìn cô đến thời điểm này cố chấp nhìn anh. Mà anh chỉ cần lại bóp mạnh thêm nửa thành lực, dù cho cô một thân yêu khí, cũng đủ để bóp nát yết hầu non nớt bằng xương bằng thịt này.

Anh nắm, không nhúc nhích. Lục Duy Chân bị ép ngẩng đầu, khàn giọng không ngừng, hai chân cách xa mặt đất, tay phải cũng từ từ giơ lên, rất nhẹ nắm lấy cánh tay anh. Hai hàng lệ từ trong mắt cô không tiếng động hạ xuống. Cơ mặt của Trần Huyền Tùng khẽ co giật.

Cao Sâm cùng Hứa Gia Lai đồng thời hoàn hồn, sợ đến hồn phi phách tán.

Trần Huyền Tùng không có pháp khí, dù như thế nào cũng không thể bóp nát yết hầu của Lục Duy Chân.

Trừ phi Lục Duy Chân để cho anh nắm.

Hai người một trái một phải, đồng thời xông về phía Trần Huyền Tùng, mưa hỏa song long, lôi đình vạn quân, vận dụng kỹ năng tất sát.

Cùng lúc đó, sát ý trong mắt Trần Huyền Tùng như bạo tuyết phủ xuống, nắm ngón tay chợt phát lực!

Lục Duy Chân bỗng nhiên không nhìn mặt anh nữa. Tầm mắt của cô lướt qua anh, nhìn về phía cơn mưa u ám, ào ạt, dồn dập. Trước lúc hai người bạn xông tới, cô vung tay trái ra sau, đòn công kích trí mạng của hai người nhằm vào Trần Huyền Tùng, lại cứ như đánh vào một bức tường gió vô hình, hai người đều ngẩn ngơ, ngay giây kế tiếp, đã bị lực bắn ngược cực mạnh văng ngược ra phía sau, té ngã xuống mặt đất, hai người lùi lại năm, sáu bước mới đứng vững. Tuy không hề bị thương, nhưng sắc mặt của hai người đều trở nên cực kỳ xấu xí, nhìn hai người phía trước, không tiến lên nữa.

Mà ngay lúc Trần Huyền Tùng hạ thủ giết người, bàn tay của Lục Duy Chân đang bắt lấy cánh tay của anh, bỗng dọc theo cánh tay anh nhẹ nhàng đẩy về phía trước, Trần Huyền Tùng cũng cảm giác được một cỗ sức mạnh nhu hòa lại vô cùng vô tận, đột nhiên bao bọc toàn thân mình, tay anh đã không còn cảm giác được cổ của Lục Duy Chân, cứ như rơi vào trong bọt biển, sau đó lại không tự chủ được nhảy về phía sau, nhảy ra xa bảy, tám mét, rơi trên mặt đất.

Trần Huyền Tùng xoay người nhảy lên, lại cảm giác được vài cổ lực lượng càng thêm bá đạo, trong nháy mắt cuốn lấy tứ chi cùng thắt lưng của mình, không thể động đậy. Anh trầm tĩnh nhìn lại, thật sự có mấy cơn gió, cơn gió kia được điều khiển cực kỳ tinh vi, có hình dáng sợi dây thừng, với tốc độ mắt thường gần như không thấy rõ, quấn cực nhanh quanh hai cổ tay, mắt cá chân cùng hông của anh. Dễ dàng trói cứng anh trên mặt đất.

Nhưng anh vốn đã sức cùng lực kiệt, lúc này dù cố gắng như thế nào đi nữa, cũng vô pháp lay động nổi mấy cơn gió này. Hơn nữa, cơn gió ở bên hông, dường như cố ý xoay sát thắt lưng, nhập làm một thể, cứ như đang uy hiếp anh, chỉ cần hơi có dị động, cô có thể xoắn nát thắt lưng của anh, có muốn nhìn xem ai nhanh hơn hay không?

Sắc mặt của Trần Huyền Tùng tái mét không còn chút máu, nằm ngửa ở mặt đất, đành để mưa giội thẳng vào mặt, không thể động đậy.

Cao Sâm cùng Hứa Gia Lai lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Lục Duy Chân rốt cuộc không có mềm lòng.

Mà theo quan điểm của Lục Duy Chân, cảnh tượng này là như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK