Không nói đến Lệ Thừa Lâm xuất thân danh môn, là cháu đời thứ 100 của chỉ huy quan của hạm đội mạnh nhất trong lịch sử đế quốc, huyết mạch thuần khiết, gene mạnh mẽ, thế gia anh hùng, khiến lòng người sinh kính sợ. Bản thân bà trầm mặc ít nói, nói năng thận trọng, hung ác độc địa thô bạo.
Có người nói thời còn trẻ, nàng tay không, suýt chút nữa đánh ngã đại thống lĩnh tuổi trẻ tài cao của khu Đại Trung Hoa, chỉ vì đại thống lĩnh chán sống muốn hẹn bà ăn cơm; bà còn từng một mình xâm nhập vùng núi Vân Nam, giết chết một đám sơn quái làm nhiều việc ác, linh lực cao cường, tiện thể còn đánh ngất xỉu mười mấy nhân loại buôn ma túy vất xuống cửa sau bót cảnh sát. . . Nói chung, thời trẻ tuổi, Lệ Thừa Lâm ở toàn bộ khu Đại Trung Hoa, đó chính là trường kiếm thiên nhai, hoành hành vô kỵ.
Cho nên, ngày nào đó, đột nhiên truyền ra tin tức bà gả cho một người đàn ông địa cầu, điều này đã gây chấn động của tất cả người dị tinh. Có người nói cùng ngày, đại thống lĩnh khu Trung Hoa còn ở trong phòng làm việc ném bể chén trà mà mình yêu mến nhất, đồng thời tự dưng nổi giận mắng mỏ lũ thuộc hạ. Mà rất nhiều người dị chủng không quen nhìn ả đàn bà ngưu bức này, thì nhảy cẫng hoan hô: Người định không bằng trời định, nữ chiến thần quá tùy hứng, huyết mạch kiêu ngạo lớn lối, cuối cùng đã bị pha loãng bởi những người trái đất bình thường, không chừng còn sinh ra một đứa con dị dạng ngu đần, mạch này của Lệ Thừa Lâm, 80% tèo.
Sau 6 tháng Lệ Thừa Lâm kết hôn với Lục Hạo Nhiên, Lục Duy Chân đột nhiên xuất hiện.
Lệ Thừa Lâm là Ly Hoàng mạnh nhất suốt mấy chục năm, sinh ra đã là Quy Khuyển, thành niên vào Trưng Hổ, sau đó trải qua nhiều năm tu luyện rèn giũa, ở tuổi 30 bước vào cấp bậc Thanh Long.
Mà Lục Duy Chân, sinh ra đã là Trưng Hổ, thành niên dễ dàng đạt được Thanh Long.
Loại tình huống nghịch thiên này, trong lịch sử không thể chưa từng xuất hiện. Dù sao đột biến gien, tiến hóa chọn lọc gì gì đó, khó nói rõ ràng. Thế nhưng khởi điểm cao giống như Lục Duy Chân, thì ít lại càng ít.
Thậm chí ngay cả các lãnh tụ Ly Hoàng sau khi nghe nói, đều ký thác kỳ vọng đối với Lục Duy Chân. Đã bao nhiêu năm, chưa có ai đột phá qua Lục Ngũ Kỳ, trở thành một binh sĩ có sức chiến đấu cực hạn trong truyền thuyết. Các lãnh tụ hy vọng Lục Duy Chân huấn luyện gian khổ từ nhỏ, quyết chí tự cường, chấn hưng văn minh Ly Hoàng sa sút, đệ nhất nhân vấn đỉnh Lục Ngũ trăm năm!
Nhưng mà. . .
Song với tính tình của Lục Duy Chân, cũng không biết theo người nào, cũng không giống như cương nghị mụ mụ, cũng không giống đàng hoàng ba ba. Nàng từ nhỏ đã cùng con rùa đen tựa như, mẫu thân đẩy một cái, nàng liền động một cái, không ai đẩy, nàng có thể lui trong vỏ nửa ngày không ra.
Tuy nói ở lúc còn rất nhỏ, chứng kiến mẹ tung skill điều khiển phong thuỷ hỏa, Tiểu Duy Chân cười "Ha ha ha", không hề sợ hãi, Lệ Thừa Lâm mỉm cười vì sự can đảm xuất chúng của con gái nhỏ. Kết quả vừa quay đầu, Tiểu Duy Chân đã khò khò ngủ say, dù biểu diễn skill nào, cô bé cũng chỉ híp đôi đôi mắt nhỏ, ngáp, không làm sao có hứng thú nổi.
Ly Hoàng đương đại đệ nhất nữ chiến thần Lệ Thừa Lâm: “. . ."
Con tiểu Trưng Hổ này có phải bình tĩnh quá hay không?
Lúc tuổi tác lớn hơn, Lục Duy Chân càng bộc lộ rõ ràng hơn tính cách không tranh quyền thế, ăn no chờ chết, ta mặc kệ đời. Mỗi ngày nàng rất miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện do mẹ bố trí, đánh chết cũng sẽ không chủ động làm thêm một phần. Tuy cô không dám ngang nhiên trốn học, nhưng thường hay đau đầu, đau dạ dày, đau bụng, đói bụng, ngủ quên. . . Lệ Thừa Lâm vốn tính khí không tốt, nên trong toàn bộ quá trình bồi dưỡng Lục Duy Chân, thường xuyên nổi giận. Lệ Thừa Lâm từ nhỏ tiếp nhận giáo dục quân sự, vì vậy bèn đánh Lục Duy Chân. Kết quả bị Lục Hạo Nhiên phát hiện, từ trước đến nay luôn là người cha hiền lành, cứng rắn ngăn cản không cho Lệ Thừa Lâm đánh, không lùi một bước. Lệ Thừa Lâm trước mặt của người khác, bao gồm cả con gái của mình cũng rất hung hăng ngang ngược, lại không làm gì được Lục Hạo Nhiên, chỉ đành nhượng bộ.
Đồng thời, con gái sử dụng mọi thủ đoạn, mọi chiêu trò xảo quyệt dây dưa, lại thêm ông chồng bao che ngăn cản, hai cha con cô cả ngày uất ức giống như hai đóa cúc trắng. Lệ Thừa Lâm bị bọn họ chơi trò này nhiều lần, vì vậy việc huấn luyện của Lục Duy Chân cứ như vậy dây dưa không phát triển.
Nhưng lúc thi vào đại học, cô lại khiến cha mẹ nhìn với cặp mắt khác xưa, lại còn thi đậu một đại học tốt.
Nhưng lần này, tựu như chim nhỏ sau nhiều năm mệt mỏi được thả ra khỏi lồng sắt, Lục Duy Chân không chút do dự tới trường học ở, từ nay về sau cô sống giữa một nhóm nhân loại, cha mẹ khó lòng nhúng tay.
4 năm đại học, kết quả học tập của Lục Duy Chân rất tốt. Nhưng cô lười biếng nhác làm như thế, vẫn dễ dàng bước vào Thanh Long kỳ. Nhưng Lệ Thừa Lâm cũng biết, càng về sau, thì tăng lên càng khó, huống chi Lục Ngũ Kỳ giống như thần, càng phải dựa vào chăm chỉ tu luyện cùng ý chí cường đại, cô con gái trời sinh thần đồng, chỉ e đời này dừng bước tại Thanh Long rồi.
Lúc Lục Duy Chân còn nhỏ, Lệ Thừa Lâm còn âm thầm suy tính đến vị trí đại thống lĩnh của khu Đại Trung Hoa. Cái này có gì không dám nghĩ, năm đó bà thiếu chút nữa xử đẹp đại thống lĩnh. Hiện tại đại thống lĩnh cũng già giống như bà, con trưởng thì tầm thường xoàng xĩnh, con trai thứ hai coi như nổi tiếng, nhưng cũng không thể nào sánh bằng Lục Duy Chân sinh ra đã là Trưng Hổ. Con gái nàng trò giỏi hơn thầy, sao lại không dám nghĩ?
Nhưng Lục Duy Chân trưởng thành với cá tính như vậy, Lệ Thừa Lâm cũng đành buông tha mộng tưởng tạo chính biến đoạt địa bàn.
Nhưng cái chức vụ trưởng phòng "Văn phòng quản lý các vấn đề của người dị chủng tại Tương thành", lại an ổn rơi xuống trên đầu của Lục Duy Chân.
1 là lúc trước chính là do Lệ Thừa Lâm đảm nhiệm, ai dám nghĩ tới, người nào đoạt nàng giết chết người đấy;
2 là Lục Duy Chân dù sao là một trong hai Thanh Long duy nhất tại Tương thành, cô không làm thì ai làm?
3 là Lục Duy Chân tuy không có lòng dạ làm quan, một lòng chỉ muốn làm một kẻ ăn no chờ chết, nhưng đám anh em bạn bè của cô, thí dụ như Hứa Gia Lai, Cao Sâm, còn cả đám Đoạn Thủ, Lôi Bạo, đều tại Tương thành. Cô nắm chức vị này, là có thể che chở đám anh em Tương thành. Cho nên năm 19 tuổi, cô bớt thời giờ đi tham gia tuyển chọn trưởng phòng Tương thành, dễ dàng đoạt được đệ nhất, sau đó vội vội vàng vàng đi tham gia kỳ thi cuối đại học.
Cho nên, biệt danh của Lục Duy Chân còn rất nhiều, Lục Bán Tinh, Lục lão bản, Lục trưởng phòng.
Bây giờ, hai mẹ con chỉ duy trì mối quan hệ lạnh nhạt. Chỉ vào lúc cha và Lục Duy Chân nói chuyện điện thoại, hai mẹ con mới nói mấy câu. Có đôi khi Lục Duy Chân về nhà, cha sẽ chuẩn bị một bàn cơm nước mà cô thích, còn len lén nói cho cô biết, cá là do mẹ cô tự bắt. Nhưng mẹ thấy cô, thường thường không vui vẻ gì. Từ chuyện công việc, cho tới tu luyện, cho tới con đường làm quan, gần như đều không hài lòng. Chỉ cười lạnh nói: “Gen nổi bật của Lệ gia chúng ta, đường đường trưởng phòng Tương thành, lại ở trong công sở của nhân loại phô-tô-cóp-py pha trà làm việc vặt?" Cô con gái thì da mặt mày, làm như không nghe được, ăn xong ném bát đi liền.
Nhưng tối nay, Lục Duy Chân rời khỏi Hứa Gia Lai cùng Cao Sâm, đi giữa cơn mưa tầm tã, không biết muốn đi nơi nào. Bất tri bất giác, đã ra khỏi thành thành phố, đi tới bên ngoài nông trang của nhà mình.
Lệ Thừa Lâm không thích sống chung với nhân loại, Lục Hạo Nhiên lại thích thiên nhiên, hai người ăn nhịp với nhau, sau khi kết hôn mua một mảnh đất rộng ở vùng ngoại thành, sửa thành nông trang, cứ thế ẩn cư. Lệ Thừa Lâm có thể tu luyện ở trong núi rừng hoang dã, không bị bất cứ kẻ nào quấy rối; Lục Hạo Nhiên cũng có thể cắm đầu nghiên cứu kết cấu sinh vật vi mô cùng tiêu bản của ông.