Ở trong mắt của Lục Duy Chân, cửa lớn không có gì khác biệt so với lúc cô rời đi, vẫn long lanh phát sáng, mông lung rực rỡ, thời gian cứ như không hề trôi qua ở trong cửa lớn. "Đi vào sao?" Lục Duy Chân nói. Trần Huyền Tùng gật đầu, liếc nhìn cô, kéo cô đến phía sau mình: "Theo anh." Lục Duy Chân: "Không nên. . . em nên đi lên." Nhỏ giọng thầm thì: "Giờ em chính là Lục Ngũ. . ." Hắn nghe được, quay đầu nhìn cô: "Vậy thì thế nào?" Lục Duy Chân bỗng nhiên liền cứng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.