Lục Duy Chân ngẩn ra.
Lâu nay chỉ thấy Trần Huyền Tùng mặc hai màu đen xám, ngày hôm nay lại mặc áo phông màu xanh da trời, quần tây màu cà phê, cũng không đeo kính râm, vô cùng phong độ đứng ở nơi đó, dáng vẻ thư sinh, thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái đi ngang qua.
Lục Duy Chân nghĩ: anh sẽ không... cố ý ăn mặc nổi bật như vậy chứ.
Đúng là như vậy. Ngày hôm nay, Trần Huyền Tùng định mặc áo đen đi đón người, Lâm Tịnh Biên bèn kéo hắn lại: “Sư phụ, tốt xấu gì là lần đầu tiên dùng thân phận bạn trai đi đón bạn gái, đừng ăn mặc vừa già lại đáng sợ như vậy, chả khác gì sát thủ, không xứng đứng cùng tiểu sư nương xinh đẹp của con."
Trần Huyền Tùng nói: “Đừng kêu bậy bạ."
Lâm Tịnh Biên cười hì hì.
Trần Huyền Tùng lại xoay người trở về phòng, một lát sau đổi bộ đồ như hiện tại, đây là bộ đồ mấy năm trước mua vào dịp năm mới, đã rất lâu không mặc, dù sao màu xanh da trời không thuận tiện vào ban đêm bằng màu đen. Lâm Tịnh Biên còn phát hiện sư phụ đã chải tóc, dường như đã rửa mặt, chẳng lẽ còn dùng kem dưỡng da mặt? Nhìn khuôn mặt của sư phụ tươi tắn hơn so với bình thường, Lâm Tịnh Biên nhất thời cảm thấy buồn cười.
...
"Anh tới bao lâu rồi?" Lục Duy Chân hỏi.
"Không bao lâu." Trần Huyền Tùng cúi đầu nhìn chằm chằm cô: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Lục Duy Chân sờ sờ vành mắt thâm quầng của mình, lại không thừa nhận: “Đâu có, ngon vô cùng, ngủ ngon vô cùng."
Trần Huyền Tùng nở nụ cười.
Lục Duy Chân từng nghĩ rằng anh thỉnh thoảng cười cũng rất đẹp rồi. Nhưng giờ nhớ lại nụ cười ngày hôm qua của anh, Lục Duy Chân cứ cảm thấy anh được lợi còn khoe mẽ.
"Đi thôi." Trần Huyền Tùng nói.
"Ừm." Lục Duy Chân quay người đi về phía bãi đậu xe. Trần Huyền Tùng ở sau lưng cô, bàn tay để ở bên hông, nhẹ nhàng nắm lại.
Dọc đường đi, cô rất ít nói, luôn cúi đầu. Trần Huyền Tùng hỏi gì, cô cũng có vẻ lơ đễnh, chỉ trả lời qua loa. Nói chung chỉ cần không ngẩng đầu lên nhìn anh là được. Trần Huyền Tùng lúc đầu còn có chút bất ngờ, dần tỉnh táo lại, nhìn dái tai, và đôi má trắng nõn mỏng manh ngày càng ửng đỏ của cô, cũng không lên tiếng, tránh để cô càng thêm mất tự nhiên.
Bình thường nhe nanh múa vuốt, nước đã đến chân, lại sợ hãi như sợ cọp. Trần Huyền Tùng nghĩ như vậy, trong lòng dần dần thoải mái.
Chờ đến cửa tiệm, xe vừa mới đỗ lại, cô bèn đẩy cửa xuống xe, Trần Huyền Tùng theo sát phía sau, hô: “Lục Duy Chân."
Lục Duy Chân đứng lại: “Dạ?"
Anh nói: “Đưa túi xách cho anh."
Lục Duy Chân: “A?" còn chưa kịp phản ứng, túi xách trong tay đã bị anh cầm đi, vừa muốn nói không cần, bàn tay để trống bèn rơi vào trong một bàn tay rất to. Dù ngày hôm qua tay bị anh cầm một lúc lâu không thể nhúc nhích, lúc này lại bị anh nắm, Lục Duy Chân vẫn run rẩy.
"Vào thôi." Anh nói.
Lục Duy Chân đứng bất động, muốn rút tay về, nhưng rút không nổi. Tay anh nắm rất chặt, vẻ mặt chưa từng thay đổi. Lục Duy Chân nóng nảy, nhỏ giọng nói: “Lâm Tịnh Biên ở đây!"
"Không có việc gì." Anh nói: “Đâu thể gạt đồ đệ."
Vì vậy mặt của Lục Duy Chân càng đỏ hơn.
Quả nhiên! Lục Duy Chân vừa ngẩng đầu bèn thấy Lâm Tịnh Biên lén lút nhìn sang, nhìn thấy hai người đan mười ngón tay vào nhau, gã cực kỳ sốc chớp mắt với Lục Duy Chân, bởi vì nén cười, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút biến hình.
Lục Duy Chân: “..."
Lâm Tịnh Biên rất nghiêm túc: “Sư phụ, Lục Duy Chân, hai người đã trở về."
Trần Huyền Tùng “dạ" một tiếng, nói với Lục Duy Chân: “Em nấu cơm đi."
Lục Duy Chân: “À." lên muốn rút tay, nhưng anh lại không thả, cô thấp giọng: “Anh buông tay!"
Trần Huyền Tùng nói: “Có cần giúp một tay hay không?"
Lục Duy Chân: “Không muốn! Lúc em làm cơm ghét nhất người khác quấy rầy!" Đùa gì thế, giờ mà cùng anh ở trong một không gian kín, thì cứ có cảm giác dê vào miệng cọp! Cô vội vã thoát khỏi tay của anh, chạy cực nhanh vào bếp, đóng cửa lại.
Trần Huyền Tùng dõi theo bóng lưng xấu hổ chạy thục mạng của cô, lại bật cười.
Lâm Tịnh Biên đứng ở sau quầy, cầm sổ che nửa khuôn mặt, nghĩ thầm: Má ơi, sư phụ cười trong mấy ngày nay còn nhiều hơn ba năm qua!
Người xưa không gạt ta, nhà cũ cháy, không phải chuyện đùa.
Tuy nhiên, tuy Lâm Tịnh Biên mong sư phụ sớm thoát kiếp FA, ấn tượng với Lục Duy Chân cũng rất tốt, nhưng gã cũng không ngờ hai người phát triển nhanh như vậy, giờ mới vài ngày thôi. Đây rốt cuộc là Lục Duy Chân lợi hại, hay sư phụ lợi hại?
Nhìn thấy hoàng hôn đã buông xuống, trong sân hoàn toàn im lặng. Sư đồ hai người dọn dẹp bàn ghế, chén đũa, ngồi xuống chờ ăn. Lâm Tịnh Biên chơi smartphone, cũng không ngăn gã chú ý tới, sư phụ liên tục ngẩng đầu nhìn vào bếp. Nhịn nãy giờ, Lâm Tịnh Biên không nhịn nổi nữa, đặt xuống smartphone, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con có thể hỏi một chuyện hay không?"
"Nói."
"Thầy thích Lục Duy Chân ở điểm nào?"
Trần Huyền Tùng trừng gã, như thể không muốn chia sẻ.
Lâm Tịnh Biên: “..."
Lâm Tịnh Biên còn nói thêm: “Thật ra con chỉ thấy lạ. Nếu nói chị ấy xinh đẹp, thì Hành Yên sư thúc cũng xinh đẹp. Nói chị ấy có vóc dáng đẹp, Hành Yên sư thúc cũng không thua kém. Hiền dịu? Không có cô gái nào hiền dịu hơn Hành Yên sư thúc, hơn nữa lại quen thầy nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhau, lại yêu thầy chân thành. Thầy và Lục Duy Chân chỉ vừa quen biết vài ngày? Nhưng thầy hết lần này tới lần khác không chịu Hành Yên sư thúc. Nhưng sao lại chịu chị ấy?"
Trần Huyền Tùng nói: “Có gì đáng để so, cô ấy hoàn toàn khác với những người khác."
"Khác chỗ nào?"
Trần Huyền Tùng liếc nhìn gã, tiếp tục trầm mặc. Không muốn nói chi tiết với gã.
Lâm Tịnh Biên đột nhiên chịu phục. Không phải mới một ngày thôi sao? Sao sư phụ người nói đến yêu đương, lại cứng nhắc vậy chứ...
Lúc này, Lục Duy Chân bưng ra đồ ăn từ phòng bếp, thầy trò hai người lập tức ngừng nói. Trần Huyền Tùng bỗng nhiên thấp giọng nói: “Đừng nhắc Khương Hành Yên trước mặt cô ấy."
Lâm Tịnh Biên: “... Dạ."
Tâm trạng có chút khó tả. Vị sư phụ từ trước tới giờ ý chí sắt đá, toả sáng rực rỡ, cũng sẽ có một ngày thận trọng đối với con gái như vậy.
Lục Duy Chân bưng đồ ăn đi tới trong sân, chỉ thấy Trần Huyền Tùng ngồi sau bàn, đang cầm smartphone, lập tức ngẩng đầu lên. Anh không cười, chỉ yên tĩnh nhìn cô. Nhưng Lục Duy Chân cảm thấy ánh mắt của anh luôn khác hẳn người khác.
Mặt của Lục Duy Chân có chút nóng, cúi đầu né tránh, đặt các món ăn lên bàn. Anh cũng cụp mắt xuống.
Rõ ràng ở rất gần nhau, lại cứ như một sợi dây nóng yên tĩnh, bị cô thắt một đầu, còn anh siết đầu kia, không phát ra tiếng động.
Lúc ngồi xuống ăn, có Lâm Tịnh Biên nói chêm chọc cười, bầu không khí rất hòa hợp, hai người bọn họ lại trò chuyện thoải mái như ngày hôm qua, không có gì xấu hổ. Chỉ là sau khi ăn cơm xong, sắc trời không đẹp, bầu trời u ám, lại có mưa nhỏ. Lục Duy Chân vốn muốn đi ra ngoài, không muốn ở cùng anh trong không gian chật hẹp.
Thấy Lâm Tịnh Biên đi rửa chén, mưa lất phất bay, Lục Duy Chân đứng dưới mái hiên trong sân, không chịu nhìn anh ở bên cạnh, nói nhẹ nhàng: “Trời mưa rồi, em về trước đây.".
Anh như có như không “ừ” một tiếng.
Anh trả lời dứt khoát vậy sao? Lục Duy Chân cũng không biết mình nên vui hay buồn.
Cô xoay người rời đi.
Chân còn chưa nhấc lên, cánh tay đã bị người từ phía sau nắm lại. Cánh tay bị nắm của Lục Duy Chân run rẩy, vừa quay đầu đã thấy anh đang cười, cười rất tươi. Sau đó anh nhìn vào mắt của cô, nói: “Duy Chân, đợi mưa tạnh rồi hẵng đi."
Lục Duy Chân đột nhiên đứng im bất động.
Tay của anh cứ như vậy tự nhiên trượt xuống, rồi nắm lấy bàn tay của cô, nắm thật chặt. Gương mặt của Lục Duy Chân bỗng chốc nóng bừng lên, để mặc anh dắt mình vào phòng ngủ.