Dường như toàn bộ máu trong cơ thể Lục Duy Chân đều vọt lên đỉnh đầu, tất cả lông tơ trên người đều như run bần bật. Cô mím môi kìm nén cảm giác run rẩy mãnh liệt đó, chậm rãi nói ra một chữ: “Vâng.”
Đôi mắt thuộc về bầu trời đêm kia ánh lên ý cười, sáng chói động lòng người.
Trần Huyền Tùng nói: “Được, vậy thì thử, anh cũng muốn bắt đầu. Chúng ta cho nhau một khoảng thời gian, nếu giữa chừng em đổi ý, nếu em không thích ứng được, không muốn tiếp tục nữa, anh sẽ để em rời đi. Nhưng một khi chúng ta đã chính thức xác định mối quan hệ, khi đó sẽ không được đổi ý nữa. Lục Duy Chân, cả đời này anh chỉ muốn yêu một lần thôi.”
Lục Duy Chân cảm thấy đau nhói trong lòng, cô ngước mắt đáp: “… Vâng, vậy chúng ta hãy thử trước.” Vừa dứt lời, đôi tay của cô liền bị đối phương nắm chặt.
Lục Duy Chân cảm thấy như bị điện giật, dòng điện chạy một đường thẳng từ bàn tay đến sau lưng khiến cả người cô lúc nóng lúc lạnh. Cô nói: “Vậy, vậy chúng ta có thể… đi dạo được chưa?” Vừa nói cô vừa định xoay người muốn đi ra cửa.
Thần tiên vươn tay kéo một cái, người phàm bèn rơi vào trong lòng anh.
Gương mặt của Lục Duy Chân đụng khẽ vào ngực đối phương, toàn thân cô lập tức cứng đờ. Nghe thấy anh nói: “Trước đây chính em muốn tới, bây giờ lại muốn chạy?”
Lục Duy Chân: “Em…” Còn chưa kịp thanh minh, vòng eo đã bị anh giữ chặt.
Trần Huyền Tùng cúi đầu hôn cô.
Lục Duy Chân chỉ cảm thấy thế Giới như đang đảo điên. Xung quanh yên tĩnh vô cùng, nhưng cô lại nghe được tiếng ầm ầm khi vạn vật đổ xuống. Đôi môi xa lạ bao phủ lấy cô. Có thứ gì đó bùng nổ trong đầu cô mà không sao ngừng lại được, đồng thời có thứ gì đó không ngừng lấp loé chói loà trước mắt.
Đó là đôi mắt anh, là đường nét của anh, là ánh sáng chân thành và đẹp đẽ trên người anh.
Lục Duy Chân mê man trong cơn say tình.
Hôn… hôn môi ư? Không phải nói thử thôi ư? Không phải nói chỉ bắt đầu thôi sao? Sao vừa mới bắt đầu… đã hôn môi rồi? Cô không có kinh nghiệm, cô không biết nha. Cô chỉ có thể ngơ ngác, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Mà khi Trần Huyền Tùng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh lại là, hoá ra mình đã muốn làm vậy từ lâu rồi.
Lục Duy Chân không hề biết, trái tim anh cũng có thứ gì đó lẳng lặng rung chuyển, rồi cuối cùng thoát ra. Môi cô thật ngọt, thật mềm, thật khiến người ta không nhịn được mà thương yêu, lại cũng không nhịn được mà muốn ăn hiếp.
Tuy anh không thành thạo, nhưng động tác lại không chút nào do dự. Chỉ tích tắc sau khi hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, anh dừng lại giây lát rồi tiến vào trong tìm kiếm.
Lục Duy Chân càng thêm cứng ngắc, cô có nên mở đôi môi của mình ra không? Hay là không nên mở?
Nhưng cô cũng không quyết được.
Cô không ngăn được.
Trần Huyền Tùng đã trực tiếp cạy đôi môi đỏ mọng của cô rồi đưa lưỡi vào thăm dò. Lục Duy Chân chỉ có thể run rẩy, bất lực túm lấy vạt áo của anh. Bất cứ nơi nào anh đi qua đều như tia chớp xẹt qua bụi cỏ hoang, âm thầm bén lửa.
Anh vòng tay đè chặt lấy eo cô, đó là cái ôm mà không người phụ nữ nào có thể dứt ra được. Ngón tay túm vạt áo càng ngày càng siết chặt, gần như cuộn tròn lại.
Từ lúc bắt đầu hôn, Trần Huyền Tùng đã nhắm mắt lại không hề mở ra, vẻ mặt kia của anh rất khác với những gì Lục Duy Chân thường thấy. Cô nhìn đến ngây ngốc, rồi cũng dần dần nhắm mắt theo.
Một lúc lâu sau, Trần Huyền Tùng mới tách ra, anh mở mắt, nhìn cô mỉm cười. Lục Duy Chân hoảng hốt nghĩ nụ cười đẹp nhất thế gian chính là đây chứ đâu, chính là nụ cười của anh.
Chợt nghe thấy anh thì thầm: “Tôi cũng có bạn gái rồi, tên cô ấy là Lục Duy Chân. Cô ấy chịu sống bên tôi.”
Mắt của Lục Duy Chân bỗng nóng lên.