Bóng đêm bao phủ, mưa bụi mịt mù. Trần Huyền Tùng bật đèn, cả căn nhà tràn ngập ánh sáng vàng dịu nhẹ, kèm theo tiếng mưa rơi tí tách, bầu không khí có chút mập mờ.
Anh nhanh chóng pha một ấm trà, hai chiếc chén nhỏ bằng sứ trắng đơn giản, ngồi đối diện nhau cùng thưởng trà.
"Ngày hôm nay có gì vui không?" Trần Huyền Tùng hỏi.
Lục Duy Chân: “Ừm?"
"Trông em có vẻ thoải mái hơn bình thường, đi làm rất thuận lợi?"
Lục Duy Chân không ngờ anh lại tinh ý như vậy, có lẽ là do đã đưa đơn từ chức nên cô mới cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhưng cô không muốn nói với anh về chuyện này.
"Ừ, rất thuận lợi." Cô nói: “Còn anh? Gần đây có gặp yêu ma quỷ quái nào không?" Giọng nói mang nét trêu tức.
"Có gặp."
"À? Thật sao?"
"Ở vùng ngoại ô thành bắc gần đây có chút bất ổn, anh sẽ đưa đồ đệ qua đó kiểm tra." Trần Huyền Tùng nói: “Cho nên, mấy ngày nay em đừng qua đây, lúc anh về sẽ đi tìm em."
"Vâng." Lục Duy Chân dừng một chút rồi hỏi: “Nguy hiểm không anh?"
Trần Huyền Tùng chỉ nói: “Anh lo được."
Hai người đều yên tĩnh lại, Lục Duy Chân uống một ngụm trà, qua hơi nước yếu ớt bốc lên, cô nhìn thấy anh chàng bắt yêu với đôi mắt trong veo và khí chất trong sáng, cử chỉ điềm đạm trầm ổn.
"Có thể cho em biết... là yêu quái gì không?" Lục Duy Chân hỏi.
Trần Huyền Tùng trầm ngâm.
"Em muốn biết anh đang làm chuyện gì."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Được."
"Là một yêu quái phong hệ." Trần Huyền Tùng nói: “Lần trước anh từng nói với em, ngũ hành ngũ hệ, yêu quái có thuộc tính. Nửa tháng gần đây tại ngoại ô phía bắc thành phố, có 4 bé trai bị mất tích, đều chưa tới 10 tuổi, ban đêm đang yên đang lành đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Cảnh sát không tra được bất kỳ manh mối nào. Anh nghe tin tức nên đi điều tra, đã có manh mối."
Lục Duy Chân: “Phong hệ? Mạnh lắm hở anh?"
Trần Huyền Tùng nói: “So với con lần trước, thì mạnh hơn một chút."
Lục Duy Chân khẽ cau mày: “Anh phải cẩn thận, nếu thật sự không được, thì giao cho cảnh sát giải quyết."
Trần Huyền Tùng lại nở nụ cười, chính là loại nụ cười thoải mái, nên Lục Duy Chân hiểu yêu quái phong hệ mới này, tuyệt đối không phải đối thủ của anh.
Lục Duy Chân thì thầm: “Rốt cuộc anh mạnh đến mức nào?"
Trần Huyền Tùng ngẫm nghĩ, nếu như tương lai kết hôn, cô sẽ sinh hạ người thừa kế cho anh, rất nhiều chuyện, cô cần phải biết. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, trái tim lại mơ hồ đập loạn.
Anh rất kiên nhẫn giải thích: “Phong hệ, tên như ý nghĩa, có thể điều khiển gió, yêu quái phong hệ thường còn có thể khống chế lửa, phong hỏa cùng loại; thủy hệ thì có thể có thể dẫn nước đến chiến đấu... dù yêu quái có thuộc tính nào, tổ sư gia đã đặt ra quy củ, chia chúng nó thành 5 cảnh giới."
"...Cảnh giới?"
"Em cũng có thể hiểu thành 5 cấp bậc, đại diện cho yêu lực và sức chiến đấu chúng nó từ thấp đến cao. Theo thứ tự là: Bạch Tước, Quy Khuyển, Trưng Hổ, Thanh Long, Lục Ngũ." Trần Huyền Tùng nói: “Yêu quái lần trước chỉ là Bạch Tước kỳ thấp nhất, nhưng cũng coi như có tầm cỡ. Bởi có những yêu quái, ngay cả Bạch Tước cũng không tới. Phong yêu lần này chắc mới vào cảnh giới thứ hai: Quy Khuyển. Mặt khác, yêu quái có thể điều khiển trên 2 loại nguyên tố, tối thiểu là Trưng Hổ."
Lục Duy Chân trợn to mắt: “2 loại? Trưng Hổ?"
Trần Huyền Tùng nói: “Cũng không quá đáng sợ."
Lục Duy Chân biết anh tài cao lớn mật, nên cũng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên vẻ tò mò: “Em có thể hỏi, anh có thể đánh thắng yêu quái ở cảnh giới nào không?"
Trần Huyền Tùng đáp: “4 năm trước anh từng thu phục một con Đại Thanh Long, khổ chiến ba ngày ba đêm, cũng bị trọng thương. Còn về Lục Ngũ, nghe nói xuất hiện cách đây trăm năm trước, sau khi kiến quốc, không còn nghe nói nữa, anh, cha của anh, thậm chí cả tổ phụ cũng chưa từng nhìn thấy. Khó mà tồn tại trên thế gian."
Lục Duy Chân gật đầu. Nói cách khác, anh là lợi hại nhất.
"Nói chung vẫn phải cẩn thận." Cô nhỏ giọng cằn nhằn.
"Ừm." Anh nói: “Biết, nghe lời chờ anh trở lại."
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt của Lục Duy Chân lại hơi nóng lên.
Hôm qua hai người vừa mới xác định quan hệ, giờ đã phải chia xa. Nghe tiếng mưa rơi vào gốc cây ngoài cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ trong phòng như muốn bao phủ cả thế giới bên ngoài.
"Ba mẹ của anh đều đã qua đời, nên anh có thể làm chủ chuyện của mình." Trần Huyền Tùng đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất dịu dàng: “Còn em? Bác trai bác gái làm gì? Có ở Tương Thành không?"
Lục Duy Chân khẽ giật thót, thầm nghĩ, nhanh như vậy đã hỏi ba mẹ của mình, anh đang cưỡi hỏa tiễn sao! Cô lấy lại bình tĩnh, đáp: “Ba mẹ em cũng ở Tương Thành, nhưng ở nông thôn, có một ngôi nhà, vui vẻ tự tại, bình thường không hay quản em." Nhưng cô không hề nói ba mẹ làm nghề gì.
Trần Huyền Tùng cười thầm: “Thế à."
Lục Duy Chân cúi đầu ra sức uống trà.
Trần Huyền Tùng lại nhìn vào mái tóc đen tuyền của cô, cô là một cô gái quá chân thành, mỗi một phần dũng cảm, mỗi một phần khó chịu, mỗi một phần ngượng ngùng, đều không hề giấu giếm, chỉ cần anh liếc mắt là nhận ra. Cô cứ như một mặt hồ trong suốt ngọt ngào, ngơ ngác phản chiếu ánh sao, trân quý mà không tự biết.
Sau mấy giây tĩnh lặng, Trần Huyền Tùng hỏi: “Hai bác có yêu cầu gì với bạn trai của em không?"
Lục Duy Chân cảm giác trái tim của mình lại loạn nhịp, đáp: “Thật ra không có yêu cầu gì, nỗ lực, kiên định, là một người tốt chính trực, là được rồi."
Đây chính là lời trong lòng mà ba của Lục Duy Chân lén nói với cô, còn mẹ thì chưa nói về đề tài này với cô.
"Ừ." Anh chỉ đáp lại bằng một từ.
Lục Duy Chân cũng không muốn nhìn mặt anh.
"Còn em thì sao?" Anh hỏi.
"Ơ?"
Trần Huyền Tùng chậm rãi nói: “Em đối với bạn trai, đối với anh, còn có yêu cầu gì? Anh đều sẽ cố gắng làm được."
Lục Duy Chân không chút suy nghĩ lắc đầu: “Không có! Em không có có yêu cầu khác, anh... anh giờ cũng rất tốt, vô cùng tốt!"
Anh không nói gì.
Một lát sau, Lục Duy Chân chầm chậm ngẩng đầu, chỉ thấy anh tựa ở trên ghế, cũng đang nhìn chính mình. Ánh mắt anh rất tĩnh lặng, không để lộ tia cảm xúc nào. Nhưng cặp mắt anh cũng không còn lạnh lẽo như lúc ban đầu nữa. Lục Duy Chân chỉ cảm thấy trong mắt anh dường như cất giấu ánh sáng vô cùng vô tận, có thể nuốt chửng cô vào bên trong.
Lục Duy Chân chỉ nhìn chung quanh, không dám nhìn anh. Hắn chỉ cười cười, bất động như núi, lại như ôm cây đợi thỏ.
Lục Duy Chân đưa mắt nhìn chiếc túi treo trên tường trong phòng ngủ, thuận miệng hỏi: “Em có thể xem bảo bối của anh không?"
Anh không trả lời.
"Không chịu thì thôi!" Trong giọng nói của Lục Duy Chân có vẻ giận dỗi.
Trần Huyền Tùng đứng lên, nói: “Qua đây."
Lục Duy Chân kinh ngạc đứng lên: “Thật chịu cho em xem?"
Anh đi ở phía trước không đáp, đến trước mặt tường, gỡ chiếc túi màu đen xuống, chỉ to cỡ bàn tay, nhưng không phồng lên, hình như không có gì trong đó.
"Không chỉ là xem..." Trần Huyền Tùng đưa lưng về phía cô: “Sau này chúng đều do em lau."
"À?"
Lục Duy Chân còn đang ngẩn ngơ, Trần Huyền Tùng đã ra lấy một cái chiếu từ trong góc, rải trên mặt đất, ngồi lên, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Em lại đây ngồi."
Lục Duy Chân ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn vào chiếc túi trong tay anh.
"Sau này đều do anh lau là sao?" Cô hỏi.
Anh mỉm cười: "Không phải em luôn muốn xem sao? Trước khi ra trận khi phải mài giũa vũ khí, sau này đêm trước lúc anh xuất chiến... đều do em lau chùi vũ khí giúp anh."
Lục Duy Chân cúi đầu: “Không muốn, em làm không được."
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô, nói: “Em làm được. Anh chưa từng để cho người khác làm, Tịnh Biên cũng không."
Lục Duy Chân im lặng một lúc, sau đó mới đáp: “Được."