Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông ấy, sau nhiều lần liều mạng trong đêm nay, bộ đồ đen trên người đã rách tươm, toàn thân đẫm máu, thậm chí có mấy vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương trắng. Anh đã mình đầy thương tích, song vẫn cứ như một dây cung không chịu buông lỏng toàn thân căng lên chống chọi với rồng gió.

Cô đã cố gắng hết sức để chọn cách làm tổn thương anh ít nhất, khống chế được anh. Nhưng lúc này, cô lại thấy rõ sỉ nhục và hận thù mạnh mẽ từ trên mặt anh, thậm chí cơ thể cũng khẽ run lên. Đúng vậy, Bắt Yêu Sư cho tới bây giờ không ai địch nổi, lúc này lại bị một đám yêu quái bắt được, đánh cắp pháp khí Tổ tông, một người kiên cường như sắt như vậy, lúc này cứ như cừu con, bị ép thành hình chữ "đại" ở trên mặt đất, mặc cho yêu ma xâu xé.

Thắng bại đã định.

Lục Duy Chân đứng bất động ở cách anh mấy mét, cũng không nói chuyện. Trần Huyền Tùng toàn thân căng ra, không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn thẳng bầu trời.

Hứa Gia Lai cùng Cao Sâm liếc nhau, Hứa Gia Lai thở dài, đi lên trước, khuyên Lục Duy Chân: “Cậu. . . nếu như thật không nỡ, mang về, giam giữ."

Cao Sâm: “Tớ thấy có thể."

Lục Duy Chân nhìn người ấy trên mặt đất, ánh mắt trượt dọc theo đường nét thân hình của anh. Lời nói của Hứa Gia Lai cứ như tiếng sấm nổ ở bên tai, mang về. . . mang về. . . anh lại hận, mỗi ngày còn có thể nhìn thấy, không đến mức đời này kiếp này. . . thời gian lâu dài, có thể. . . có thể. . .

Trong giây lát cô phục hồi tinh thần lại, suýt chút nữa bật cười, ý nghĩ trong đầu hoang đường cỡ nào, cô bị loạn trí rồi sao?

Trần Huyền Tùng trên đất cũng nghe lời này, sắc mặt chợt trở nên cực kỳ xấu xí, anh nói một cách lạnh lùng: “Lục Duy Chân, hôm nay nếu như cô không giết tôi, chỉ cần tôi còn một hơi thở, không giết cô, thề không làm người."

Lục Duy Chân nghe rõ.

Đây là chỉ cầu chết, cũng không chịu để cô độc chiếm, buộc cô lập tức động thủ.

Lục Duy Chân bỗng nhiên bật cười, ngẩng đầu, nhìn cơn mưa, chậm rãi nở nụ cười.

Sao… sao lại đến mức này?

Cô chỉ ngoài ý muốn đụng phải một con thằn lằn nam làm ác trong một buổi blinddate, vừa định tương kế tựu kế, tra rõ tình huống, tiện tay thu thập hết, lại bị Bắt Yêu Sư cứu.

Một đại yêu, bị Bắt Yêu Sư cứu. Tại sao anh lại tới Tương thành? Song "Bắt Yêu Sư" bước vào Tương Thành, cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Đây là chức trách của cô.

Vốn chỉ là cố tiếp cận để quen mặt, mượn cơ hội trộm pháp khí. Anh khó chơi, đi không từ giã, cô bèn mặt dày mày dạn, nỗ lực lấy lòng.

Song tại sao lại bị anh ôm ở trong tay, bảo bọc ở trong lòng? Cô còn chưa kịp phòng bị, anh đã nói đồng ý. Cô đâm lao phải theo lao, ỡm ờ. Cô không ngừng tự nói với mình chỉ đang diễn, anh là Bắt Yêu Sư trong tin đồn, thủ đoạn độc ác vô cùng ngu muội. Anh cũng chính mồm thừa nhận với cô tổ huấn, đối với yêu "giết ngay khi gặp". Huyết hải thâm cừu, thế bất lưỡng lập. Bọn họ vĩnh viễn cũng không thể đứng cùng một chỗ.

Nhưng cô thích. Từ lần đầu trông thấy anh, nhìn anh ở trong phòng ăn, ngẩng đầu, đang nhìn mình.

Cô đã mê đắm.

Trần Huyền Tùng, anh là Bắt Yêu Sư, là tử địch của cô.

Anh không phải người nào khác, không phải bất kỳ một người nào khác trên đời. Anh là ảo tưởng dịu dàng duy nhất mà cô nhìn thấy ở trong thành thị mênh mông tịch liêu của nhân loại.

Anh là ngôi sao trong tinh hà mênh mông, bị cô phụ.

Hiện tại, anh muốn cô tự tay giết anh.

Bằng không tương lai anh nhất định giết cô.

Bắt Yêu Sư tại sao phải cương liệt như vậy, nhát gan một chút không được sao? Chạy trốn không được sao? Vừa rồi anh ngay cả tính mạng còn không giữ nổi, còn muốn đơn độc mạo hiểm tới giết cô.

Lục Duy Chân nhẹ nhàng hít vào, sắc mặt trầm tĩnh lại, trầm tĩnh cứ như mặt hồ phẳng lặng.

Cô nói: “Tôi không giết anh, bởi vì đã không còn cần thiết. Dựa theo quy tắc của Bắt Yêu Sư các người mà nói, tôi, thủy hỏa thổ tam thuộc, thượng cảnh đại Thanh Long. Cho dù anh có đầy đủ pháp khí, cũng khó giết được tôi, huống chi hiện tại. Tôi nợ anh, hôm nay tha cho anh một mạng. Trước lúc mặt trời mọc, Trần Huyền Tùng mang theo đồ đệ của nình rời khỏi Tương thành. Sau khi mặt trời mọc, tôi sẽ hạ tập sát lệnh, toàn bộ 'yêu quái' trong miệng của anh tại Tương Thành, đều sẽ tranh giành truy sát anh. Đời này kiếp này, tuyệt đối không được bước vào Tương Thành nửa bước. Cao Sâm, Gia Lai, chúng ta đi."

Lời còn chưa dứt, những chiếc khóa gió quấn quanh tứ chi của Trần Huyền Tùng chợt biến mất vô hình. Anh chậm rãi chống tay lên mặt đất, ngồi dậy, chỉ nhìn dưới mặt đất.

"Cô rốt cuộc là ai?" Trần Huyền Tùng dùng giọng cực kỳ khàn khàn hỏi.

Lục Duy Chân đã mang theo hai người xoay người, nghe vậy dừng bước lại. Hứa Gia Lai cười khinh miệt, nói: “Có mắt như mù!"

Lục Duy Chân trầm mặc khoảng khắc, nói: “Bắt Yêu Sư các người, trăm ngàn năm qua, không hỏi nguyên nhân, thấy yêu liền giết, giữ gìn cái gọi là chính nghĩa chính thống trong lòng các người. Các người chưa từng thực sự hiểu rõ chúng tôi? Lịch sử của chúng tôi, chủng tộc của chúng tôi. Tổ tiên của tôi, vượt qua mấy nghìn năm ánh sáng, tới tới địa cầu không phải để làm ác, không phải để bị coi thành 'yêu' nực cười. Tuyệt đại đa số trong chúng ta, chỉ muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh, coi nơi này trở thành cố hương mới.

Anh cho rằng nình là người bảo vệ trong hắc ám, nhưng cái thứ mà anh gọi là hắc âm, chúng tôi vốn là có quy tắc của mình, trật tự của mình, đã bình an vô sự ở địa cầu suốt mấy năm qua, làm ác chỉ là số rất ít, cũng giống như trong nhân loại, không có hạng người cùng hung cực ác táng tận thiên lương tội hay sao? Nhưng Bắt Yêu Sư vẫn phải làm thợ săn tàn nhẫn, không hỏi nguyên do mà dùng máu tươi của chúng tôi, đi thực hiện thứ mà các người gọi là chính nghĩa hoài bão.

Trần Huyền Tùng, anh hỏi tôi là ai hả. Tôi, Lục Duy Chân, thủ hộ giả của mảnh đất Tương Thành, tất cả đồng tộc đều gọi ta là 'Bán Tinh'. Sau khi cút, nhớ kỹ tên của tôi, tựa như anh nhớ kỹ họ tên của từng yêu bị anh giết chết -- hôm nay kẻ hủy hoại anh, chính là tôi Lục Bán Tinh."

--

Một nhóm ba người bay trong đêm đen, trên bầu trời cao mà nhân loại không nhìn thấy được, bay thẳng về phía thành nam. Hứa Gia Lai lúc đầu muốn hỏi tại sao không đi đường sắt ngầm, bay thế này vừa xa lại mệt, còn dính mưa nữa. Nhưng thấy sắc mặt của Lục Duy Chân, cô đâu dám hỏi. Mà Cao Sâm từ trước đến nay Lục Duy Chân nói gì thì làm cái đó, chỉ tập trung bay đi.

Rốt cục, đến tiểu khi mà bọn họ mới thuê, ba người từ trong bầu trời đêm rơi xuống mặt đất không người, như người bình thường đi vào tiểu khu. Cái bọc lớn vẫn do Cao Sâm cầm nãy giờ, Hứa Gia Lai nhịn không được sờ sờ cái bọc kia, khó nén mừng rỡ: “Phải nghiên cứu thật kỹ mới được, cái thứ gọi là 'pháp khí' này, rốt cuộc là thứ gì. Phát tài cmnr, có số bảo bối này, Tương Thành chúng ta sẽ trở thành gương mặt đại diện ở toàn bộ khu Trung Hoa. Bà chủ Lục, cậu nói xem có đúng hay không?"

Cao Sâm nghe vậy cũng cười, nói: “Bà chủ Lục, đến lúc đó phân nhớ chừa phần tớ nhé?"

Không trả lời.

Hai người quay đầu, lúc này mới phát hiện Lục Duy Chân vẫn trầm mặc, đi theo ở phía sau. Hai người hai mặt nhìn nhau, Cao Sâm bỗng nhiên nói: “Vì sao không nghe Gia Lai, bắt giữ hắn? Bắt không bắt, giết lại không giết, lưu hậu hoạn." Hứa Gia Lai đánh vào đầu của gã.

Lục Duy Chân liếc gã, vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu câm miệng."

Cao Sâm câm miệng.

Hứa Gia Lai giả vờ thoải mái nở nụ cười: “Được rồi, được rồi, dù sao cũng xong chuyện rồi, không còn gì cả, giải quyết xong hết rồi. Có muốn đi ăn khuya không? Ta sắp chết đói rồi."

Lục Duy Chân dừng chân lại: “Các người đi đi, tôi đi ra ngoài một chút."

Hứa Gia Lai cùng Cao Sâm đều biến sắc, ai có thể ngăn cản Lục Bán Tinh? Toàn thân cô đã ướt đẫm, xoay người tiến vào trong màn mưa, không thấy bóng dáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK