Ngày kế. Lúc Lục Duy Chân tỉnh lại đã 11 giờ trưa, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cồn cào muốn ói. Hứa Gia Lai cùng Cao Sâm cũng không thấy đâu, có lẽ người thì đi chơi, kẻ thì đi làm. Trên bàn cơm đặt cháo đậu xanh và bánh bao, hâm lại là có thể ăn. Nhưng Lục Duy Chân cũng không thấy đói bụng, cô rửa mặt xong, phát hiện mình không có chuyện gì làm. Tốt nghiệp xong là cô lập tức trở thành nô lệ của công việc, mỗi ngày đi sớm về khuya,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.