Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Gia Lai dựa vào tường phòng khách, khoanh tay không nói. Cao Sâm ngồi ở trên sa lon, hai tay đan vào nhau, cũng ngẩng đầu nhìn Lục Duy Chân, vẻ mặt nghiêm túc.

"Thuận thuận lợi lợi." Hứa Gia Lai nói như thường lệ.

Cao Sâm nói: “Chúng ta luôn ở phía sau cậu."

Lục Duy Chân "ừm" một tiếng, kéo cửa đi ra.

Khi xuống lầu, chỉ thấy bầu trời xám xịt, gió thổi vù vù, thổi cho đầu óc của tỉnh táo, cũng trống rỗng thêm vài phần.

Cô bắt xe buýt đến gần nhà của Trần Huyền Tùng, đi siêu thị trước, mua sắm chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó đến nhà anh như thường lệ.

Bọn họ vẫn chưa trở lại.

Lục Duy Chân tỉ mỉ hầm canh, sau đó bắt đầu rửa sạch cắt khúc, vùi đầu làm việc, càng về sau càng không nhận thức được mọi thứ xung quan.

Trần Huyền Tùng thích ăn thịt kho tàu móng heo, anh có thể ăn bảy hoặc tám miếng mà không nói một lời, cũng không thấy chút mỡ thừa. Lục Duy Chân vừa hầm móng heo ướp, cũng cảm thấy hơi thở quen thuộc từ sau tới gần, cô hơi ngẩn ra, đôi tay kia đã từ phía sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cô ngã vào vòng tay quen thuộc đó, bả vai run lên, con dao làm bếp từ từ buông xuống.

Trần Huyền Tùng chỉ ôm cô vào lòng, không nói lời nào. Nhưng Lục Duy Chân có thể cảm giác được hơi thở của anh mùi của anh.

Bạn đã từng có cảm thụ như vậy chưa, chỉ cần nghe thấy tiếng thở của ai đó thôi bạn cũng cảm thấy ngây ngất.

"Anh về rồi?" Cô nhỏ giọng nó: “Làm em giật cả mình."

"Vừa mới vào nhà." Anh nói, xoay người cô lại, vì vậy Lục Duy Chân nhìn thấy một Trần Huyền Tùng lôi thôi lếch thếch, cằm mọc đầy râu, tóc tai bù xù, quần áo ống quần càng bẩn. Người rừng từ đâu nhi chui ra vậy? Lục Duy Chân bật cười, ánh mắt đầy yêu thương.

Trần Huyền Tùng đầy niềm vui, nhìn chòng chọc cô, nhéo nhéo gáy của cô, xoay người đi ra ngoài.

Lục Duy Chân: “Anh đi đâu vậy?"

"Tắm, thay quần áo khác."

Lục Duy Chân không biết, anh sợ lây hôi cho cô, càng sợ nhìn thấy cô khó chịu vì mùi hôi.

Cho đến Trần Huyền Tùng đi xa, Lục Duy Chân xoay người tiếp tục nấu ăn, nhếch môi cười, một lát sau, nụ cười kia dần dần biến mất, cô nhìn chằm chằm đồ ăn trong nồi, khói bếp bốc lên nghi ngút.

Đợi sau khi Trần Huyền Tùng cùng Lâm Tịnh Biên tắm rửa thay áo quần, Lục Duy Chân cũng làm xong cơm nước. Thời gian này thật ra cũng chưa muộn lắm, vẫn chưa tới giờ cơm tối, nhưng hai người đã bụng đói cồn cào, cứ như đói bụng suốt mấy ngày liền, nhanh chóng ăn sạch bàn đồ ăn.

Lâm Tịnh Biên xoa xoa bụng, nói: “Sư phụ, con buồn ngủ rồi, đi ngủ một giấc, lúc đi nhớ gọi con. Lục Duy Chân, để bát đĩa đó, lát em rửa."

Lục Duy Chân cười nói: “Cậu chớ xía vào, mau đi ngủ đi."

Trong sân chỉ còn lại hai người.

Trời sắp đổ mưa, bầu trời luôn u ám. Trần Huyền Tùng tựa ở trên ghế, dáng vẻ như con sư tử mệt mỏi. Lục Duy Chân nói: “Anh cũng đi ngủ đi."

"Để lát nữa." Anh nói.

"Thuận lợi không?"

Anh gật đầu: “Tạm được." Trước ánh mắt quan tâm của Lục Duy Chân, anh dừng một chút giải thích sâu hơn: “Chúng ta đã dò ra thân phận của nó, cũng tìm được sào huyệt, 4 bé trai đều còn sống, được chúng ta cứu ra, âm thầm đưa về nhà. Chỉ bị giữ hai ngày hai đêm, không rõ tung tích của yêu quái, nó không trở về."

Lục Duy Chân trông có vẻ nhẹ nhõm: “Cứu được bọn trẻ thì thật tốt quá, vậy kế tiếp anh định làm thế nào?"

"Tiếp tục chờ."

"Có phải hai người phải lập tức trở về hay không?"

Trần Huyền Tùng đáp: “Cũng không cần, anh để lại vật nhỏ ở bên kia. Một đôi ngọc kính, em cũng từng thấy rồi. Một cái ở chỗ kia, một cái ở trên người anh. Yêu quái từ Trưng Hổ kỳ trở xuống, không thể hoàn toàn che giấu yêu khí. Nó thuộc về cẩu, chỉ cần bên kia có yêu khí tới gần, anh sẽ cảm ứng được, lập tức chạy tới cũng kịp."

Lục Duy Chân gật đầu: “Thật lợi hại."

Anh cười khẽ, trên lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Lục Duy Chân đẩy anh một cái: “Anh nhanh đi ngủ." Tay lại bị anh tóm lấy, anh nói: “Vậy còn em? Bận rộn cả buổi chiều, chúng ta đều đi ngủ, còn em làm gì?"

Lục Duy Chân bỗng nhiên hiểu, anh suốt ba ngày ba đêm không ăn ngon ngủ yên, muốn ngồi ở chỗ này, là muốn ở bên cô. Cô kéo tay của anh, anh thuận theo đứng lên, nàng nói: “Anh mau ngủ đi, em chưa ngủ, buổi tối mới ngủ."

Anh lúc này mới bật cười.

Lục Duy Chân cùng anh vào phòng, đây là lần đầu tiên cô đến gần giường anh như vậy, anh ngồi xuống ở giường bên, cởi túi và đặt lên đầu giường. Lục Duy Chân nói: “Anh ngủ đi, em sẽ ở bên cạnh, không đi đâu cả. Chỉ ngồi ở đây giúp anh lau sạch pháp khí." Nói xong, cô trải chiếu, lấy túi tới, học bộ dáng của anh, ngồi xếp bằng xuống.

Trần Huyền Tùng trong chốc lát không nói chuyện.

Trong đầu mơ hồ mong chờ một hình ảnh như vậy. Anh huyết chiến trở về, trong nhà có người chờ, cơm ngon canh ngọt cùng lời nói dịu dàng ấm áp. Cho dù anh ngủ say, cô cũng không rời đi, mà theo ở bên giường, một tấc cũng không rời.

Đợi khi anh tỉnh lại, cô còn ở lại hay không?

Cô nhất định sẽ ở lại.

Anh đã chờ nửa cuộc đời để gặp được người như cô.

"Duy Chân." Trần Huyền Tùng nói: “Cám ơn em."

Lục Duy Chân chỉ cười đáp: “Có gì mà cảm ơn? Anh mau ngủ đi, đừng lo cho em."

"Ừ." Trần Huyền Tùng vô cùng nghe lời nằm xuống, nhưng cũng không lập tức nhắm mắt, chỉ ở bên yên lặng nhìn cô, sau đó rơi vào giấc ngủ sâu, vô cùng ngọt ngào yên ổn.

Nghe thấy hơi thở của Trần Huyền Tùng trở nên đều đặn và kéo dài, Lục Duy Chân mới chậm rãi ngẩng đầu, bảo kiếm tỏa sáng dưới ánh đèn mờ ảo. Cô cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ gì, chỉ rất muốn nhìn mặt của anh. Người cao lớn như vậy, lúc này ngủ say rồi, lại có vẻ ngoan hiền, thậm chí còn có cảm giác yếu đuối và bất lực. Tóc đen ngắn, mắt và lông mày đậm, sống mũi thẳng, mỗi một tấc đường nét đều là phẩm vị độc đáo của anh. Anh thật đẹp trai, rất dịu dàng, rất mạnh mẽ. Cô lần đầu tiên trong đời gặp phải người bắt yêu trong truyền thuyết, thì ra đây là dáng vẻ của anh. Thể xác phàm tục, lẻ loi một mình, có thể chống đỡ thiên quân vạn mã. Truy sát đến cùng mỗi "Yêu" mà anh gặp phải.

Lục Duy Chân quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời sắp tối rồi, ánh mặt trời nhạt dần, tối nay chắc chắn trời tối trăng mờ.

Cô lau mặt một cái, tiếp tục lau kiếm.

Khi Trần Huyền Tùng tỉnh lại, đêm đã khuya. Anh vừa quay đầu, đã thấy Lục Duy Chân hoá ra vẫn ở đây. Túi bên eo của anh đặt trên một chiếc ghế, trông có vẻ đã dọn dẹp. Mà cô ôm hai đầu gối nhìn ra ngoài, lại như đang ngẩn người, còn khẽ ngáp.

Trái tim của Trần Huyền Tùng đột nhiên giống như bị một thứ gì đó rất mềm bao bọc, anh ngồi xuống, Lục Duy Chân phát hiện, quay đầu mỉm cười, xinh đẹp rạng rỡ như ban ngày: “Anh dậy rồi à? Sao anh không ngủ thêm chút nữa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK