(từ chương này xưng hô đổi thành anh-em, vì Tri Yển đã cầu hôn nữ chính) "Lục Bán Tinh, em thiệt không có lương tâm, có phải đã quên hết rồi hay không? Hai chúng ta có hôn ước." Lục Duy Chân ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, mới nói: “Hứa Tri Yển, có phải anh bị bệnh hay không?" Hứa Tri Yển cười ngượng ngùng: “Cơ thể anh khoẻ lắm." Lục Duy Chân: “..." Hứa Tri Yển vừa nói lời kia, liền khiến Lục Duy Chân giật nảy mình, cô lượt qua tất cả ký ức có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.