Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Huyền Tùng buông tay của cô ra, lấy bảo bối đầu tiên từ trong túi: Thanh trường kiếm. Lục Duy Chân chưa từng nhìn gần như vậy, thanh bảo kiếm này có màu xanh đậm, mỏng nhưng rất dài, thậm chí mũi kiếm còn chút hư hại, có màu xanh tím mờ nhạt. Nhưng chắc chắn anh lau nó thường xuyên, bởi vì không hề có chút bụi bẩn nào trên thân kiếm chuôi kiếm. Trần Huyền Tùng lấy ra hai chiếc khăn bông trắng như tuyết trong ngăn kéo, đưa cho cô. Lục Duy Chân không dám cầm kiếm, Trần Huyền Tùng nhẹ nhàng dặt chuôi kiếm vào trong tay của cô, dạy cô cách lau nhẹ nhàng, cách tránh lưỡi kiếm. Lục Duy Chân dần trầm tĩnh lại, tò mò hỏi: “Lỡ em bất cẩn chạm vào công tắc thì làm sao giờ? Có công tắc không anh?"

Trần Huyền Tùng nắm lấy tay cô, ấn nhẹ vào chuôi kiếm, nói: “Chỉ khi nắm vào chuôi, hơn nữa trong lòng có chiến ý mãnh liệt, bảo kiếm mới có thể cảm ứng. Nếu như trong lòng không có chiến ý, nó sẽ không phản ứng, chỉ là một thanh thiết kiếm bình thường. Cho nên anh không cần lo lắng."

Lục Duy Chân trợn to mắt. Chiến ý thì lại càng khó hiểu. Tuy nhiên từ lúc cô gặp phải Trần Huyền Tùng, thứ khó hiểu còn ít sao? Cô lẩm bẩm: “Vậy em không động vào công tắc ở chuôi kiếm là được."

Một thanh thượng cổ Phá Ma Kiếm, bị cô nói có “công tắc"... Trần Huyền Tùng khẽ cười, nhẹ nhàng đặt thanh kiếm đã lau sạch xuống chỗ ngồi, lấy ra món đồ thứ hai: Hồ lô.

Lục Duy Chân nở nụ cười.

Trần Huyền Tùng: “Cười cái gì."

Lục Duy Chân: “Không có gì, linh linh thất thượng huyền, nhanh dạy em."

Trần Huyền Tùng cũng nói với cô những điều cấm kỵ khi lau.

"Tuyệt đối không thể mở ra hồ lô, lén nhìn vào bên trong." Anh dặn dò.

"Vì sao?"

"Có người nói, sẽ bị lạc tâm chí."

Lục Duy Chân nhún nhún vai: “Được rồi." Chuyện thần kỳ đến đâu, giờ cô đều có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Lục Duy Chân cũng tò mò về một điều khác: “Lần trước thấy anh dịch chuyển tức thời, từ trước mặt của người thằn lằn, trực tiếp thuấn di đến bên cạnh em, cái đó anh sao làm được vậy anh?"

Trần Huyền Tùng cúi đầu, sờ soạng thắt lưng bên hông, lúc này Lục Duy Chân mới chú ý tới, chiếc thắt lưng trông không có gì nổi bật, một chiếc màu đen và hơi cũ. Nhưng nhìn kỹ, có hoa văn tơ vàng ẩn hiện, cực kỳ nhỏ bé, những hoa văn vàng đó thực sự đang lăn tăn như sóng nước.

"Trong này còn một pháp khí, có thể giúp anh dịch chuyển tức thời." Anh nói.

"A..." Lục Duy Chân há to mồm: "Vậy anh... dịch chuyển xa nhất là bao nhiêu? Muốn đi nơi nào thì đi nơi đó sao?"

Anh cười: “Không có bảo bối không gì không thể, bán kính hơn 800 mét chính là cực hạn."

Lục Duy Chân gật đầu: “Vậy cũng rất lợi hại. Anh thường xuyên mang theo thứ này bên người sao?"

"Ừm, thuận tiện hành động."

Nói lâu như vậy, Lục Duy Chân cảm thấy khát nước, đứng lên nói: “Em lấy nước tới đây." Ai ngờ đứng lên quá nhanh, bên chân lại toàn là pháp khí, suýt chút nữa đạp lên bảo kính biến hình của người thằn lằn. Lục Duy Chân lại càng hoảng sợ, cô nào dám đạp, lập tức xoay người sang hướng khác, ai ngờ chiếc quá trơn, nên trượt ngã ra phía sau.

Cô hít một hơi khí lạnh, cảm thấy đầu sắp đập vào chạm sàn, nhưng có thần tiên ở đây, loại chuyện này đương nhiên sẽ không xảy ra. Cô chỉ cảm thấy eo căng chặt, vô cùng nhẹ nhàng được nâng lên, kéo nhẹ một cái, ngồi vào trong ngực anh. Tim của Lục Duy Chân đập loạn, chưa kịp định thần đã bị anh đặt ở trên đùi, tay anh đặt lên vai và eo của cô, toàn bộ quá trình chưa từng lắc lư lần nào.

Lục Duy Chân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy, nói: “Cảm ơn..."

Không năng động. Cô cảm thấy rõ ràng sức mạnh trong tay anh, vì vậy cô đã bị đè lại ở trên đùi của anh.

Toàn thân của Lục Duy Chân căng lên, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô.

"Đi đường cũng không vững?" Anh cúi đầu miễn cưỡng hỏi.

Lục Duy Chân nghe thấy nhịp tim như thủy triều của mình, nói: “Em vô ý..."

Anh cúi đầu hôn cô.

Đây là một nụ hôn càng mãnh liệt càng sâu sắc, cũng kéo dài hơn so với nụ hôn đầu tiên hôm qua. Anh đã hôn giỏi hơn, sự do dự, thăm dò, và thô bạo của ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất. Anh rất kiên trì, hô hấp cũng rất nặng nhọc. Chủ yếu hơn chính là anh đang ôm trọn cô vào trong ngực, hoàn toàn nắm cô trong tay.

Lục Duy Chân bị hôn đến mức đầu óc lâng lâng, cơ thể cô mềm nhũn trước cái ôm của anh.

Màn đêm bên ngoài cửa sổ càng lúc càng sâu thẳm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào bên trong. Trên sàn gỗ màu nâu xám, bọn họ dựa sát vào nhau. Pháp khí trên sàn đều phát ánh sáng lờ mờ, người bắt yêu ngồi một mình trong đó, ôm cô gái của mình. Mặt của cô từ lâu đã bị anh che khuất không thấy rõ, dưới ánh trăng tĩnh lặng, chỉ có bóng lưng anh hơi cong, xương bả vai gồ lên, một tay ôm cô, tay còn lại ấn mạnh xuống sàn.

Tình cờ thì thôi, đây cứ làm hoài à. Anh muốn nhóm lửa, em sẽ mù quáng theo anh.

Lục Duy Chân im lặng nằm trong ngực anh, hai tay đặt nhẹ trên ngực của anh, chỉ có điều chân của cô vô thức chuyển động, thỉnh thoảng run lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, cứ như nhẫn nhịn đủ rồi, cô đột nhiên giang hai tay ra, ôm chặt lưng của anh, cũng cố gắng ngẩng nửa người trên, mạnh mẽ hôn lại anh, hôn cái miệng của anh, mặt của anh, mũi cùng cổ của anh, lại có vài phần không quan tâm, tùy hứng làm bậy.

Ánh sáng trong phòng dường như dịu hơn, sắp hòa làm một với bóng tối bên ngoài. Trần Huyền Tùng bị cô lên yết hầu, thân thể khẽ run lên, đột nhiên mở mắt ra, lại chỉ thấy cô khép chặt hai hàng mi run rẩy lông mi, trên lông mi có những giọt nước óng ánh. Tâm hồn của Trần Huyền Tùng xao động, bỗng sản sinh niềm hạnh phúc mãnh liệt chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên Lục Duy Chân chủ động hôn anh, vào ngày thứ hai cả hai hẹn hò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK