Hai thấy trò ôm nhau thật chặt. Lâm Tĩnh Biên bật khóc rống lên, Trần Huyền Tùng sừng sững như núi, vỗ nhẹ vào lưng cậu ta an ủi. Một lúc sau, Lâm Tĩnh Biên ngừng nức nở, Trần Huyền Tùng buông cậu ta ra, nhìn cậu ta có đường nét sắc sảo, sâu sắc hơn trước, đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu, anh vỗ mạnh vào vai cậu ta: “Con đã làm rất tốt, tốt hơn so với sư phụ đã nghĩ.” Lâm Tĩnh Biên rưng rưng nước mắt, mỉm cười. Lục Duy Chân vẫn lẳng lặng đứng bên
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.