Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Huyền Tùng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp 10 giờ, anh đứng lên nói: “Muộn rồi, anh đưa em về trước, rồi cùng Tịnh Biên qua bên kia."

Lục Duy Chân không nói câu nào, Trần Huyền Tùng đi rửa mặt, trở về trong sân, chỉ thấy Lục Duy Chân một mình đứng dưới gốc cây, vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.

Trần Huyền Tùng khẽ thở dài, nói: “Qua đây."

Lục Duy Chân cúi đầu đi tới. Bên cạnh có hai cái ghế, Trần Huyền Tùng ngồi xuống, Lục Duy Chân vừa định ngồi xuống thì cánh tay bị kéo lại, người bèn ngã vào trong ngực của anh.

Đã trôi qua ba ngày, lần thứ hai thân mật, Lục Duy Chân vẫn có cảm giác như bị điện giật.

Trần Huyền Tùng ban đầu không định “dê” cô, chỉ thấy dáng vẻ ngại ngùng ấy, nên vô thức sờ mó chút chút. Lục Duy Chân giùng giằng muốn đứng lên, nhưng Trần Huyền Tùng ôm chặt, không chịu buông, thấp giọng nói: “Cứ để anh ôm một lúc."

Khuôn mặt của Lục Duy Chân nóng lên, quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh.

Nhịp tim của cả hai đều nhanh, hai người đều không lên tiếng.

Một lát sau, anh hỏi: "Công việc của em dạo này thế nào? Có chuyện gì không vui sao?"

"Không có, đều vô cùng tốt."

"Vậy tại sao em luôn bĩu môi?" Ngón tay của anh nhẹ vuốt trên môi của cô.

"Em đâu có đâu."

Anh cười khẽ, một lát sau, nghiêm túc nói: “Đừng lo lắng, anh không sao cả, vật kia không phải là đối thủ của anh."

"Em đâu có lo lắng cho anh."

Cánh tay của anh hơi siết chặt, mặt của Lục Duy Chân bèn tựa vào lòng của anh, rõ ràng ngửi thấy hơi thở của anh, khiến cô có chút mê man. Cô muốn ngẩng đầu lên, không muốn dựa gần như vậy, nhưng anh lại ghì chặt cô.

"Trần Huyền Tùng." Lục Duy Chân nói: “Em vẫn muốn hỏi anh, Lâm Tịnh Biên nói anh đã độc thân rất nhiều năm, chưa từng có bạn gái. Vì sao... lại ở bên em? Con người của em, mặc dù không tệ, nhưng cũng không có tài cán gì lớn. Em cảm thấy... anh có thể tìm được người đẹp hơn, xuất sắc hơn."

"Cái gì gọi là người xinh đẹp hơn xuất sắc?" Anh nói: “Không có."

Dù Lục Duy Chân tâm sự nặng nề, cũng không nhịn được cong khoé môi lên. Lại nghe Trần Huyền Tùng nói: "Những cái đó đều không quan trọng, em là người vô cùng ấm áp."

"Ấm áp?" Cô có chút khó hiểu.

Anh cũng không tính nói chuyện, ngược lại hỏi: “Còn em? Vì sao... nhìn trúng anh?" Trong lời nói mang vẻ trêu chọc.

Có điều gì đó trong lòng của Lục Duy Chân đang lẳng lặng chảy xuôi, lại âm thầm xâm nhập. Cô nói: “Em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cảm thấy anh rất tốt, chậm rãi thích anh."

Trần Huyền Tùng cúi đầu hôn cô.

Đó là một nụ hôn rất lặng lẽ.

Bầu trời đêm đen như mực, bóng cây đung đưa trong gió, ánh đèn vàng mờ ảo, chiếc ghế gỗ cũ kỹ.

Anh toàn tâm toàn ý ôm cô, hôn rất dịu dàng, hôn say đắm.

Một lát sau, Trần Huyền Tùng buông cô ra, đôi mắt sâu lắng như đại dương, cứ như muốn nhìn thấu chỗ sâu trong linh hồn của cô. Lục Duy Chân đột cảm thấy mình không thể chịu nổi ánh mắt như vậy, cứ như bị ma quỷ ám nói: “Anh đã nói, chúng ta thử trước một chút. Vậy giờ em muốn rời đi, vẫn có thể tự do rời đi, đúng không?"

Anh có vẻ kích động, nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện. Lục Duy Chân bỗng nhận ra vẻ lạnh lùng đang dần toát ra trên khuôn mặt anh.

Trong lòng cô hơi hồi hộp.

"Anh từ trước tới giờ, nói lời giữ lời." Anh chậm rãi nói.

Trong nhất thời, Lục Duy Chân không thể biết liệu anh ta đang nói đùa, hay thật dự định tuân thủ hứa hẹn, có thể buông tay bất cứ lúc nào. Vì vậy cô cũng nửa thật nửa giả nói: “Em đi đây." muốn đứng dậy cực nhanh. Ai biết hai chân vừa rời khỏi anh, cũng cảm giác được một lực rất mạnh kéo cô ra phía sau, đôi tay của anh cứng như sắt, cái ôm nồng nàn, bàn tay kia chậm rãi phủ lên sau gáy của cô, ép cô bất động. Vì vậy Lục Duy Chân phải ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nửa ủy khuất nửa khổ sở nhìn anh.

Anh bình thản như vực sâu, không hề cười.

Lục Duy Chân dù cố giãy giụa, nhưng cô không thể nhúc nhích chút nào.

"Người bắt yêu không phải nói lời giữ lời sao?" Lục Duy Chân khẽ nói.

Anh vẫn không nói lời nào, nhưng toàn thân cứng như bàn ủi, trầm lặng in dấu cô. Lục Duy Chân nhẹ nhàng đập ngực của anh hai cái, bất động. Một lúc sau, cô vùi mặt ở trong ngực của anh, nước mắt chảy ra.

Trần Huyền Tùng cũng nhận ra sự ướt át nơi lồng ngực sau một hồi im lặng, duỗi tay giữ lấy cằm của cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Khóc cái gì? Còn muốn đi?"

Lục Duy Chân nghẹn ngào nói: “Em chọc anh thôi."

"Sau này đừng đùa kiểu này." Anh nói, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, nói: “Đừng khóc, có phải làm em sợ rồi không? Anh chỉ không muốn nghe em nói câu đó."

Lục Duy Chân hít sâu một hơi: “vâng" một tiếng. Bầu không khí giữa hai người dường như đóng băng trong giây lát.

Lục Duy Chân gượng cười, nói: “Được rồi, sau này em không nói như vậy nữa, đã muộn rồi, em phải về nhà."

Anh không lên tiếng trả lời. Lục Duy Chân muốn đứng lên, vẫn không nhúc nhích được. Cô đẩy cánh tay của anh: “Anh buông tay ra." lại bị anh dễ dàng dùng một tay bắt được hai tay, còn anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt cứ như cất giấu vô số ngôi sao đang rơi đang hủy diệt, anh nói: “Lục Duy Chân, trong lòng của em, thời gian thử đã kết thúc."

Trái tim của Lục Duy Chân như bị thứ gì đó đập mạnh, không thể cử động được, cô nói một cách máy móc: “Vâng, kết thúc thì kết thúc. Ai, quá muộn rồi, em phải về." Khuôn mặt lại bị anh nắm, cô vội che mặt, không thoát ra được. Mặt của anh ở rất gần, chưa từng có người đàn ông nào lại gần cô như vậy. Anh thấp giọng nói: “Còn em thì sao? Không sao chứ?"

Lục Duy Chân sao có thể trả lời được, chỉ qua quýt gật đầu. Trần Huyền Tùng thấy cô mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt mê muội, cô vẫn xấu hổ căng thẳng như mọi khi, ngay khi cô gật đầu, ôm chặt lấy cô.

"Vậy thì mọi chuyện đã xong xuôi.” Trần Huyền Tùng nở nụ cười: “Anh không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng anh sẽ kết hôn với em. Nhất định sẽ đối xử tốt với em, sẵn sàng hy sinh mạng sống vì em, không cho em chịu chút ủy khuất. Em cứ nhìn anh, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm nhìn anh."

Khoé mắt của Lục Duy Chân đỏ hoe nói: “Anh đừng nói nữa."

Trần Huyền Tùng nghĩ sao cô lại có lúc mau nước mắt như thế, bị nam thằn lằn đe doạ tính mạng, bị Chu Hạc Lâm bắt nạt, cũng không thấy cô gái kiên cường này rơi một giọt lệ, nhưng hôm nay đôi mắt cô đã đỏ lên nhiều lần. Tim của anh cứ như tuyết rơi mùa đông, một dòng suối lặng lẽ tan chảy. Anh ôm chặt cô, vỗ nhè nhẹ, dỗ dành, có chút khó chịu khi nghe tin cô muốn rời đi, anh vừa giận vừa sợ nên đã doạ cô. Trong lòng thầm nghĩ, đã hứa hẹn với cô, sau này nhất định phải càng thêm khắc chế chính mình, không để cô chịu chút ủy khuất, một chút cũng không được.

Ôm cô gái mềm mại trong ngực, Trần Huyền Tùng ngẩng đầu, nhìn bầu trời trên đầu. Mặc dù bóng đêm đêm nay u ám, mặc dù gần nhất yêu quái càng lúc càng quấy phá, mặc dù đối với với tương lai của cô, trong lòng không khỏi có bất an mơ hồ. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn, đây là đêm đẹp nhất trong cuộc đời anh. Từ nay về sau, anh không phải độc thân nữa. Anh nghĩ, anh có Lục Duy Chân rồi, cô gái tốt này chỉ thuộc về mình anh. Trong tương lai, có lẽ họ sẽ kết hôn. Trên thế giới này, có cô bên anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK