Cả hai đều im lặng một lúc. Lục Duy Chân cúi đầu, nói: “Thật mất mặt.” Trần Huyền Tùng: “Có gì mà mất mặt?” Lục Duy Chân rầu rĩ nói: “Thì là bị anh nhìn thấy nên mới mất mặt. Em luôn là đứa nhát gan mà.” Trần Huyền Tùng mỉm cười nói: “Anh biết.” Lục Duy Chân đấm anh một cái, anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh thấy em rất tốt, rất được mọi người yêu thích. Nếu cuộc đời em như thế là mất mặt, thì anh cũng rất mất mặt. Hai chúng ta luôn luôn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.