Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Yêu tóc bạc kinh hãi, nhìn chung quanh, song mãi tìm không thấy bóng dáng của Trần Huyền Tùng.

Một lát sau, Trần Huyền Tùng cứ như trống rỗng hiện ra, chậm rãi xuất hiện ở phía sau cách Phong Yêu tóc bạc không xa. Anh ngẩng đầu, nhìn Phong Yêu hốt hoảng, không hề lên tiếng.

Hay nói đúng hơn, không để ý đến mụ.

Bóng đêm sâu thẳm, tiếng mưa rơi tí tách, những toà nhà không đèn, ánh đèn trong thành phố cứ như xa tận chân trời, mà đại yêu đang gần ngay trước mắt. Trần Huyền Tùng đứng ở trong tầng lầu hắc ám, lại rơi vào một cái hố, quanh mình không có vật gì, chỉ có tiếng gió phần phật thổi bên tai. Mà gương mặt tươi cười của người ấy, thấp thoáng, đang xuất hiện ở phía trên cửa động rất cao. Anh bỗng nhiên ý thức được, mình chỉ nhìn thấy mặt dịu dàng, đáng yêu của cô, nhưng lại luôn bỏ quên một tia khí tức yêu dị như có như không.

Phản ứng đầu tiên của Trần Huyền Tùng là không tin, không tin là cô. Anh thậm chí mang theo vài phần đùa cợt cùng dỗ dành bản thân mình, không thể nào. Anh cùng cô tốt như vậy, cô tuyệt đối là một lòng với anh. Sao cô có thể là... yêu không cười như vậy, yêu không nhìn anh bằng đôi mắt như vậy.

Mình tại sao có thể hoài nghi đến trên người cô chứ? Nực cười. Trong óc của anh thậm nhanh chóng xẹt lên rất nhiều khả năng -- có phải tại mình ngủ, lúc cô lau pháp khí, có yêu quái lẻn vào, đánh cắp pháp khí? Hay hoặc là người tối nay vốn không phải là cô, cùng giống lần nhau, có yêu giả dạng, mới lừa gạt pháp khí của mình...

Nhưng theo lý trí từng chút một tỉnh táo, không chút lưu tình đem những khả năng này, phủ định từng cái một. Lúc anh mang tất cả pháp khí về nhà, rồi anh mang túi rời đi, chỉ có một mình cô tiếp xúc cái túi, ngay cả Lâm Tịnh Biên cũng chưa từng tiếp xúc. Mà người anh ôm, người anh thấy, người anh hôn người, chân chân thật thật chính là Lục Duy Chân. Không phải người khác. Không phải yêu khác.

Cả thế giới đối với Trần Huyền Tùng mà nói, cứ như bỗng nhiên trở nên vắng lặng. Anh nghe được âm thanh mưa rơi, cũng nghe được tiếng thở dốc dồn dập của Phong Yêu trước mặt, nghe được nhịp tim của mình, tiếp tục nghe, lần đầu tiên trong đời, bỗng nhìn thấy hoang mang. Anh cúi đầu nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, đột nhiên cảm giác được sau lưng cũng trống rỗng, trong lòng trống trải cứ như chưa từng được lấp đầy. Đây là một loại cảm giác rất nhiều năm qua, chưa từng có. Hơn nữa trống trải không nhìn thấy này, đang lặng lẽ chậm rãi mở rộng, chúng nó lắng đọng thành một loại cảm giác vừa trầm lại độn, ở một chút không có vào thân thể anh.

...

Em nói phải thử mới biết được, thực sự muốn bắt đầu cùng anh?

Tôi đã có bạn gái, cô ấy tên là Lục Duy Chân. Cô ấy sẽ sống cùng tôi.

Anh hướng về phía kết hôn, sẽ đối xử tốt với em. Em nhìn anh đi, mỗi ngày, mỗi tháng, hàng năm, cứ nhìn anh thôi.

...

Cô ấy đâu?

Cô từng nói gì?

Thì ra, cô chưa bao giờ thực sự hứa hẹn với anh điều gì. Bây giờ Trần Huyền Tùng mở hai mắt ra, hồi tưởng cặn kẽ, mới phát hiện từ lúc cô bắt đầu tới nhà, tuy mặt dày quấn lấy anh, nhưng tất cả những điều cô từng nói, mỗi một câu đều ba phải sao cũng được, đều ám muội không rõ. Cô chỉ nói muốn làm bạn với anh, chưa từng nói thích anh. Đối mặt mỗi lần anh tỏ tình, cô hoặc là cúi đầu, hoặc là trả lời hàm hồ cho qua.

Càng nhớ lại chuyện trước nữa, càng tràn đầy dấu vết. Thật trùng hợp là ngay đêm đầu tiên, cô không hôn mê, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình anh bắt yêu; cô biểu hiện bình tĩnh như thế, thậm chí không quá e ngại yêu quái, còn đọ sức với yêu quái; cô dường như không hề để vào mắt sự quấy nhiễu của Chu Hạc Lâm; cô không muốn đi theo anh về nhà, mỗi lần cô vào phòng ngủ, đều sẽ nhìn về phía cái túi trên tường; cô tránh vấn đề liên quan đến cha mẹ; cô sẽ hỏi anh rất nhiều vấn đề, có liên quan đến yêu, có liên quan đến pháp khí, có liên quan đến Bắt Yêu Sư.

Dưới chân cứ như có một vòng xoáy, mà anh đang ở từng bước đình trệ.

...

Cô cũng không tốn bao nhiêu công sức, liền được như nguyện. Bởi vì cô chỉ tìm đến vài chuyến, anh chỉ sợ cô ủy khuất, nên nhanh chóng tỏ tình.

Thì ra, từ đầu tới đuôi, mọi thứ đều là anh nói, mọi thứ đều là anh muốn. Là anh luyến tiếc, là anh muốn bắt đầu cùng cô, là anh muốn ôm cô, muốn hôn cô. Là anh muốn làm chồng.

Anh muốn toàn tâm toàn ý, anh muốn lưỡng tình tương duyệt, anh muốn đối xử chân thành.

Từ đầu tới đuôi, cô chỉ nói với anh một câu: Lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã cảm thấy tốt, chậm rãi thích anh. Vẫn bị anh ôm chặt không buông, truy hỏi.

Trong đầu của Trần Huyền Tùng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh, là tối hôm nay, ở trong sân, cô đột nhiên hỏi có phải mình có thể đi bất cứ lúc nào hay không, anh lại ôm chặt cô vào trong ngực vỗ về. Lúc đó cô đột nhiên khóc, nước mắt ướt hoen vạt áo của anh.

Trái tim của Trần Huyền Tùng cuối cùng cũng cảm thấy đau đớn máu thịt be bét, đôi mắt cũng nóng và ẩm ướt.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại.

Tất cả đã rõ ràng, không cần truy vấn, không cần xem. Từ đầu tới đuôi, rõ ràng rành mạch, mọi thứ đều giấu ở trong ánh mắt của cô, giấu trong lòng anh, giấu ở trong bao nhiêu lần cô cúi đầu lảng tránh, giấu ở trong một giọt cuối cùng nước mắt của cô ấy.

Trần thị Bắt Yêu Sư, pháp khí do tổ tông lưu truyền suốt mấy trăm năm, pháp khí anh từ nhỏ theo, trong tay anh, bị cô toàn bộ, đánh cắp.

Mùi tanh ngọt do cú đánh vừa rồi của Phong Yêu được anh mạnh mẽ đè xuống. Ngay trong nháy mắt này, anh đột nhiên cảm thấy cũng không còn cách nào áp chế, một tay vỗ ngực, phun ra ngụm máu lớn, dính đầy vạt áo.

Phong Yêu ngạc nhiên quay đầu, lúc này mới phát hiện Trần Huyền Tùng đứng trong bóng tối, chỉ thấy sắc mặt của anh trắng như giấy vàng, còn phun máu! Nhưng thủ đoạn thuấn di vừa rồi của anh, lại khiến cho Phong Yêu kiêng kỵ, có hơi do dự, nghĩ thầm Bắt Yêu Sư này tám phần mười là xảy ra vấn đề gì. Mụ không thừa dịp hôm nay giết chết anh, đợi anh hồi phục tinh thần, mình vẫn khó thoát khỏi cái chết. Vì vậy Phong Yêu hừ lạnh, lôi đình vạn quân lần nữa công tới.

Trần Huyền Tùng giương đôi mắt nặng nề như sương chiều, ửng đỏ, lại vô tình. Ngay khi Phong Yêu đánh tới, anh lần nữa thuấn di.

Lần nữa thuấn di.

Lần nữa.

Lần nữa.

Trong tầng lầu tăm tối, tiếng gió thổi vù vù, một thân ảnh tóc bạc trái xông phải đánh, một thân ảnh màu đen lúc ẩn lúc hiện.

Một lát sau, Phong Yêu đã nhìn ra, Bắt Yêu Sư này chỉ e đã hết cách, chỉ đành dùng cách này để hao mòn tinh lực của mụ. Mà mụ quả thực cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, đã mắc mưu của anh! Phong Yêu nghĩ đến đây, bắt đầu muốn chuồn, dồn hết toàn lực đánh ra một kích cuối cùng, ngay khoảnh khắc Trần Huyền Tùng lần nữa biến mất trong hư không, mụ nhảy vút lên cao, nhảy khỏi lầu ba.

Nhưng thân ảnh của Bắt Yêu Sư giống như quỷ mị, cực kỳ chuẩn xác rơi xuống trước cả mụ, sớm phá hỏng mưu đồ của mụ. Phong Yêu trợn to mắt, trước khi cô có thể phản ứng, một cây mộc côn được vót nhọn, “vù" một tiếng đâm vào ngực trái của mụ. Trong bóng tối mụ chỉ thấy đôi mắt của Bắt Yêu Sư ám trầm như lửa, hung tàn quyết tuyệt, mụ phát ra một tiếng kêu gào xé nát cõi lòng, một chưởng đánh vào ngực của anh.

Thân thể của Bắt Yêu Sư run lên.

Hai người đều đau quặn bụng dưới.

Bắt Yêu Sư dù bị thương nặng, nhưng vẫn nắm chặt mộc côn không thả. Vốn đầu gỗ không thể tổn thương được mụ, nhưng lực tay của Bắt Yêu Sư mạnh không ngờ, lại đâm về phía trước, xuyên qua ngực của ả, mụ ho nhẹ hai tiếng, rớt xuống đất. Bắt Yêu Sư lóe người lên, đã đứng trên đất bằng. Mà đầu lâu của mụ rũ xuống, khó khăn ngẩng lên, nhưng không cam lòng, run giọng hỏi: “Vì sao... nhất định phải giết tao?"

"Vì mấy đứa trẻ." Bắt Yêu Sư khó nhọc nói, hiển nhiên thương thế nghiêm trọng.

Mụ khóc ròng nói: “Tao không có hại lũ trẻ, tao đang bảo vệ chúng... tao thấy sao rơi, mọi thứ trên hành tinh này sẽ rơi xuống, tao muốn giấu chúng dưới lòng đất, như vậy mới an toàn..."

Nhưng Bắt Yêu Sư có ý chí sắt đá, cũng không nghe mụ nói lung tung, cầm kiếm gỗ lại đâm mạnh một phát, Phong Yêu cạn kiệt sức lực, cơ thể mềm rũ trên mặt đất, không thở nữa.

Trần Huyền Tùng chậm rãi rút ra kiếm gỗ.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, rửa sạch mặt, thân thể, máu, nước và bùn lẫn lộn cùng một chỗ. Mà anh cứ như vô tri vô giác, sau đó đứng yên một lúc, anh nâng thanh kiếm gỗ mới chế tạo tạm thời đơn sơ, chậm rãi xoay người.

Trong một góc toà nhà, có ba cái bóng đang đứng. Không biết họ đã đứng bao lâu.

2 người phía trước, 1 người ở phía sau.

Trần Huyền Tùng nhắm mắt cũng có thể phác thảo hình dáng của người đứng đằng sau. Khoảng 1 tiếng trước, cô còn vùi đầu ở trong ngực anh, vô cùng thân thiết. Hiện tại, cô và hai đồng bọn, đứng ở đối diện. Mà tia hy vọng cuối cùng còn sót lạ trong lòng của Trần Huyền Tùng lập tức bị nghiền nát.

Trong khoảng trống đó, cơn gió rít cuối cùng đã hoàn toàn nhấn chìm anh.

Trần Huyền Tùng không hề nhìn ai khác, chỉ nhìn chằm chằm cô. Mà Lục Duy Chân nhìn về phía anh cùng đường bí lối, cứ như có một tia áy náy, cúi đầu, rũ mắt xuống, không đối diện cùng anh.

Trần Huyền Tùng bỗng nhiên bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK