Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một góc ngọc kính trong túi của Trần Huyền Tùng vào lúc này sáng rực lên. Lục Duy Chân nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Trần Huyền Tùng lập tức ngồi thẳng, lấy ra ngọc kính liếc nhìn, nói với Lục Duy Chân: “Anh phải đi."

Lục Duy Chân "vâng" một tiếng. Trần Huyền Tùng chỉ nghĩ rằng cô lo lắng cho mình, cúi đầu chạm vào mặt của cô một cái, đi gọi Lâm Tịnh Biên đã ngủ say. Lục Duy Chân nói: “Em đi lấy túi cho anh."

Một lúc sau, thầy trò hai người đều trở lại trong sân, Lục Duy Chân cũng cầm túi bước ra, Trần Huyền Tùng đưa tay muốn nhận túi, Lục Duy Chân lại gạt đi, nhỏ giọng nói: “Anh đừng nhúc nhích."

Trần Huyền Tùng liền không nhúc nhích, Lục Duy Chân cúi đầu, khom lưng, đưa tay ra, cẩn thận giúp anh cột túi vào thắt lưng của anh, mà Trần Huyền Tùng cúi đầu chỉ thấy cô.

Lâm Tịnh Biên ở bên nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, yên tĩnh hiếm thấy, không làm phiền sư phụ.

Lục Duy Chân ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Trần Huyền Tùng, nói: “Phải cẩn thận."

"Anh biết." Trần Huyền Tùng nhìn ánh mắt của cô: “Trở về ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày mai anh đưa em đi làm."

Lục Duy Chân rũ xuống đôi mắt, không cho anh thấy rõ cảm xúc trong mắt cô, chỉ đáp: “Vâng."

Trần Huyền Tùng sờ sờ đầu của cô, nói: “Tịnh Biên, con đưa cô ấy về nhà trước."

Lâm Tịnh Biên: “Tốt."

Lục Duy Chân kinh ngạc ngẩng đầu: “Em tự về được, cứ để Tịnh Biên đi giúp anh."

Trần Huyền Tùng cười nhạt: “Không cần, đã trễ thế này, anh lo lắng."

Lâm Tịnh Biên cũng cười nói: “Sư mẫu, chị đừng lo, nói không chừng chờ em đưa chị về xong lại đi tìm sư phụ, thì chuyện bên kia cũng đã xử lý xong."

Tiếng xưng hô này của gã đối với Lục Duy Chân rốt cục hô thành, sắc mặt của Trần Huyền Tùng chưa từng thay đổi, cũng không ngăn cản. Lục Duy Chân cũng làm bộ không nghe.

Hai người bọn họ đều kiên trì, Lục Duy Chân cũng không tiện từ chối nữa, cùng Lâm Tịnh Biên nhìn Trần Huyền Tùng lái xe rời đi.

Lâm Tịnh Biên hỏi: “Đi thôi? Để em gọi xe."

Lục Duy Chân nói: “Chờ một chút, chị đi lấy túi." Túi của cô vẫn còn ở trong phòng của Trần Huyền Tùng.

Sau đó, cô mang túi xách trở về, cũng không nhìn thấy Lâm Tịnh Biên, nói: “Đi thôi." Lúc đầu Lâm Tịnh Biên còn không phát giác, nhưng đi ra bên ngoài hai bước, bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ánh mắt của gã chậm rãi rơi vào túi xách của Lục Duy Chân.

Gã nhận được dạy dỗ của Trần Huyền Tùng đã mấy năm, cẩn thận quan sát, bảo trì mẫn cảm cao độ đối với cảnh vật chung quanh cùng nhân, đã thuộc bản năng.

Lâm Tịnh Biên dừng bước chân một chút, đứng vững bất động, kêu lên: “Sư mẫu."

Lục Duy Chân cũng dừng bước, nhưng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?"

Giọng của Lâm Tịnh Biên còn tương đối nhẹ nhàng: “Trong túi xách của chị chứa cái gì? Em nhớ lúc chị tới, túi không phồng lên như thế." Gã còn nghĩ, có phải sư phụ lén lút đưa vật gì cho Lục Duy Chân hay không. Nhưng suy đoán này vừa xuất hiện ở trong đầu, đã bị gã phủ định. Sư phụ coi cô như vật quý ở trong tay, nếu như cho nhiều đồ như vậy, nhất định sẽ để tên đồ đệ này đưa đi, sao sẽ để cho Lục Duy Chân nhét vào trong túi.

Lâm Tịnh Biên đột nhiên cảm thấy bất an. Nếu thứ này không phải do sư phụ đưa cho, cô lặng lẽ mang đi thứ gì?

"Không có gì." Lục Duy Chân xoay người lại, vẫn cái vẻ lạnh lùng: “Cậu sai rồi, đó là việc của chị."

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vắng lặng như tờ.

Đúng lúc này, không tìm đường chết thì không phải chết, trong túi của Lục Duy Chân lại lóe lên tia sáng. Dù lá túi da, nhưng tia sáng vẫn xuyên qua. Lâm Tịnh Biên rất quen thuộc tia sáng này, tỏa ra ánh sáng lung linh giống như huyễn ảnh, đó là tia sáng mà nhân loại bình thường vật phẩm không thể nào phát ra được.

Cái lạnh như nước giếng tháng sáu đột nhiên nhấn chìm Lâm Tịnh Biên. Trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ cực kỳ khủng khiếp, gã không dám, cũng không thể nghĩ sâu.

Cả người gã đều ngây dại, trong nhất thời rất nhiều hình ảnh hiện ra trong đầu: lúc sư phụ vừa rời khỏi, Lục Duy Chân tự tay cột túi cho sư phụ; còn sư phụ chỉ nhìn Lục Duy Chân, sờ tóc của cô; còn mấy ngày qua, từng giây từng phút Lục Duy Chân cùng thầy trò hai người bọn họ ở chung; mà gã cố gắng ủng hộ, tạo dựng cơ hội, muốn để khiến cho hai người thoạt nhìn đã thích nhau này trở thành một cặp...

Sư phụ sắp một mình đi trừ yêu, đó không phải nam thằn lằn vô danh tiểu tốt, vô dụng, mà là một con cẩu yêu phong hệ giảo hoạt, già dặn. Nếu như sư phụ sờ vào túi, bên trong lại trống không... Lâm Tịnh Biên sửng sốt, cố tự trấn định tiến lên, giữ lấy dây đeo vai của Lục Duy Chân, cười nhạt nói: “Cho em xem."

Lục Duy Chân lẳng lặng nhìn gã, không nói chuyện.

Lâm Tịnh Biên đột nhiên cảm thấy, vẻ mặt của Lục Duy Chân bỗng nhiên rất xa lạ. Đây thật là cô gái luôn xấu hổ, rụt rè đi theo sau sư phụ sao?

Cô... cô... khi ý nghĩ kia rốt cục lộ rõ ở trong đầu, Lâm Tịnh Biên chỉ cảm thấy trái tim cũng đang phát run -- cô thật là người sao?

Sư phụ chưa từng hoài nghi cô. Sư phụ từng nghiệm chứng hay chưa?

Phẫn nộ, kinh sợ, giống như thủy triều sắp dâng lên tới đỉnh, Lâm Tịnh Biên siết chặt dây đeo vai, sức mạnh thuộc về người bắt yêu bắt đầu tích tụ mạnh mẽ trong thân thể, có thể giống như con báo, đánh về phía Lục Duy Chân vào bất lúc nào.

Lục Duy Chân lại cứ như không hề cảm thấy, nàng nhìn Lâm Tịnh Biên, ánh mắt có chút trống rỗng, có vẻ không hề để gã vào mắt, lại có chút ngẩn ngơ. Cô chậm rãi nói: “Lâm Tịnh Biên, tiểu đồ đệ, cậu làm vậy không có ý nghĩa gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK