3 ngày sau.
Lục Duy Chân xách chiếc túi 28cm, tay kia còn mang theo chiếc túi nilon rất năng và một chiếc quạt đứng, chậm rãi bước xuống lầu. Một chiếc xe tải nhỏ đậu trước cửa, đó là Cao Sâm mượn từ nhân viên tạp vụ. Hứa Gia Lai gập chiếc bàn vuông, rồi ném vào trong xe tải. Hai cô gái với vóc dáng mảnh mai, dung nhan kiều diễm, lại dễ dàng nâng vật nặng, có mấy người đàn ông đi ngang qua, lúc đầu nhìn mặt cùng chân, sau lại trợn to mắt.
Hứa Gia Lai từ trước đến nay làm theo ý mình, Lục Duy Chân hôm nay lại không hề để ý ánh mắt của người bên cạnh.
"Dọn đồ gần xong chưa? Còn cần tớ nữa không?" Hứa Gia Lai hỏi.
Lục Duy Chân đáp: “Không cần, Cao Sâm nói cậu ấy chuyển hết trong một chuyến, chìa khoá cũng đã giao cho chủ thuê nhà rồi."
"Tớ đi hút điếu thuốc." Hứa Gia Lai lấy ra bao thuốc lá.
Vào giữa trưa, ánh nắng chói chang, Lục Duy Chân ngồi vào ghế lại phụ, mở cửa hóng gió.
Chung cư im ắng, Lục Duy Chân đứng yên bất động, nhìn cây cối cành lá phía trước. Chúng xanh tươi ướt át, dưới ánh sáng mặt trời chói mắt, cứ như đã từng quen biết.
Cô chợt nhớ tới, đó là lá cây và ánh mặt trời trong sân nhà của Trần Huyền Tùng.
Cô ấy trở nên cáu kỉnh khó hiểu, cáu kỉnh như một đại dương mênh mông, chỉ cần sơ ý sẽ đè cô xuống đáy biển. Cô nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại cái đêm vào 3 ngày trước.
Rõ ràng mới chỉ là ngày thứ hai bọn họ ở bên nhau, vẫn còn ở giai đoạn "Thử việc". Nhưng tối nọ, sau khi bị Trần Huyền Tùng ôm hôn trên đùi, cô đã phát điên mà ôm lấy anh, hôn anh cắn anh. Đầu óc của cô mông lung, có khoái cảm được xả stress, cũng không biết xấu hổ là vì bị Trần Huyền Tùng hôn đột ngột, hay là phát tiết sự giận dỗi của cô.
Đêm hôm đó, hai người không làm gì khác, anh cũng hoàn toàn không định tiến thêm một bước, dù sao chỉ mới hôm sau! Nhưng chỉ hôn, Lục Duy Chân cũng thấy quá đáng.
Càng về sau, hai người cứ như mất đi lý trí, Lục Duy Chân cảm thấy có lẽ là do bản năng động vật quấy phá! Hai người hôn qua hôn lại, lúc thì nhìn nhau, lúc lại cười ngây ngô, cô cười anh cũng cười, cô cắn anh cũng cắn. Sau lại, hai người ôm nhau thật lâu, ai cũng không buông tay.
Sau đó nữa, anh lần đầu đưa cô về nhà. Lúc đến cửa phòng, cô đột nhiên không muốn bước vào, không muốn kết thúc như vậy. Anh thì đứng ở sau lưng cô, không lên tiếng. Đợi cô móc chìa khoá mở cửa, anh đột nhiên ôm hông của cô từ sau lưng.
Chìa khóa trong tay của Lục Duy Chân rơi xuống đất, hai tay ôm lấy cổ của anh.
Cuối cùng, anh ôm cô vào trong nhà, đặt trên ghế sa lon, cô ngoan ngoãn như cún con bị anh hôn, lại sờ sờ đầu, anh mới xoay người rời khỏi. Lúc rời đi anh không quay đầu, cũng không hề liếc nhìn cô.
"Đợi bắt được yêu quái kia, anh lại tới tìm em." Anh nói vào tai của cô.
Đó là giọng nói của người đàn ông mà cô thích nhất, khiến cô nức nở.
...
Duy Chân ngồi trên chiếc xe tải đang di chuyển chậm rãi mở mắt ra, đúng vậy, chờ hắn bắt yêu quái kia.
Tất cả sẽ trở lại quỹ đạo.
Hứa Gia Lai hút thuốc xong trở về, chỉ thấy Lục Duy Chân thừ người ngồi trên xe, ngay cả cô tới gần, cũng không phát hiện. Lục Duy Chân nhìn phía trước, ánh mắt vô thần, viền mắt có hơi hồng, khóe miệng lại nở nụ cười phức tạp.
Hứa Gia Lai hồi hộp mở cửa xe. Lục Duy Chân dịu đi, liếc nhìn cô bạn, thản nhiên cúi đầu xem smartphone.
Hứa Gia Lai cảm thấy căng thẳng, cô biết tính của Lục Duy Chân, càng biểu hiện không thèm để ý, trong lòng càng không ổn. Hứa Gia Lai thốt ra: “Cậu thật sự được chứ? Không cần tớ giúp sao?"
Lục Duy Chân nói: “Nhiều lời, đương nhiên có thể."
Hứa Gia Lai không lên tiếng.
Một lát sau, Hứa Gia Lai thở dài. Lục Duy Chân cứng rắn nói: “Cậu than thở gì, tớ còn không thở dài."
Hứa Gia Lai đột nhiên có chút thương cảm cô bạn, nói: “Bà chủ Lục, cũng hết cách."
Lục Duy Chân lại nói: “Tớ biết, có gì to tát đâu."
Trong chốc lát, Cao Sâm bưng một chiếc rương lớn, từ từ đi xuống, rất giống một tòa tháp sắt lớn. Hai cô gái sớm đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, thu dọn hành lý xong xuôi. Cao Sâm lái xe, xách tất cả hành lý của cả ba người, chạy về phía nơi ở mới trong thành phố.
Bọn họ vốn sống ở Hà Tây, nay chuyển về phía đông nam thành phố, tuy ở cùng thành phố nhưng lại cách xa nhau, hơn nữa Hà Tây mới xây, còn nhiều cây xanh, lại hoang vắng. Phía đông nam thành phố là đầu mối giao thông, nhân khẩu hỗn tạp, nên có thể đưa hành lý đến bất cứ lúc nào, đường sắt cao tốc, phương tiện cơ giới đều không có tung tích.
Hơn nữa tiền thuê nhà cũng rẻ hơn nhiều.
Ba người lúc thuê ba phòng, một người một phòng. Lục Duy Chân thất nghiệp, đang là giai đoạn phải nhịn tiêu, không thể độc hưởng một căn hộ riêng biệt.
Đợi vào nhà mới, Cao Sâm hỏi: “Bà chủ Lục, cậu có thực sự muốn đến công ty giao đồ ăn phỏng vấn vào ngày mai không?"
Lục Duy Chân ung dung: “Đúng vậy, tớ nhất định có thể làm tốt, kiếm nhiều tiền hơn cả cậu."
Cao Sâm bội phục nói: “Đó là đương nhiên."
Hứa Gia Lai cười tủm tỉm dựa vào chiếc hộp các tông đối diện và nói: “Hai người cố gắng một chút, tranh thủ sớm ngày thu nhập hơn vạn một tháng."
Cao Sâm nói: “Tháng sau nhé."
Hứa Gia Lai: “Ai ui, được lắm. Mời khách mời khách!"
Cao Sâm: “Ăn bất cứ thứ gì cậu muốn."
Hứa Gia Lai: “Kiêu ngạo! Bà chủ Lục, cậu thấy cậu ấy mới kiếm một vạn đã leo lên tận trời!"
Lục Duy Chân cũng cười, cười ha ha, đây mới là cuộc sống của cô, đây mới là những người bạn thân thiết nhất, đã bên cô nhiều năm.
Căn nhà mới cuối cùng cũng được dọn dẹp xong, Lục Duy Chân nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, nhìn một lúc rồi lấy một lúc rồi lấy ra smartphone, khi nhận ra mình đang làm gì, nàng đã mở mục nhắn tin với Trần Huyền Tùng.
Trên đó là một tin nhắn ngắn, là do anh gửi vào ngày hôm qua: ngày mai anh se trở về, ở nhà chờ anh.
Lúc sắp đi, anh đã nói mật khẩu cửa nhà với cô.
Lúc đó cô đáp: Vâng.
Trước đó nữa, là vào khuya ngày hôm trước, lúc chạng vạng tối cô nói: Ăn cơm chưa? Nhớ ăn đúng giờ.
Đó là nghĩa vụ quan tâm bình thường của một người bạn gái. Chỉ là lúc gửi tin nhắn, cô ấy sẽ chợt nghĩ đến bãi đậu xe dưới lòng đất, lúc cô đặt cặp lồng đựng cơm vào tay của anh, cùng vẻ mặt trầm mặc của anh.
Trần Huyền Tùng gửi lại một tấm ảnh, khá tối, không biết là mai phục ở chỗ nào, trong hình là một miếng bánh bích quy áp súc đã ăn được một nửa.
Anh thật sự lại đang ăn bánh bích quy áp súc.
Lúc đó cô gửi meme mặt khóc.
Anh bảo đã tìm ra manh mối.
Lục Duy Chân bỏ smartphone qua một bên.
Nên xuất phát.
Thời tiết không tốt lắm, trời u ám, vừa qua trưa đã giống như buổi tối đến, e rằng tối nay sẽ có mưa. Lục Duy Chân mang theo chiếc túi thường ngày của mình, bên trong là trống không. Hôm nay cô không mặc váy, mặc áo croptop quần soóc giầy thể thao thuận tiện vận động, tóc dài buộc lên cao, không đeo mắt kiếng, trông xinh đẹp lại năng động.