Trên đường đi, cả hai người đều không nói gì với nhau, một trước một sau cách nhau ba bốn mét. Ban đầu thì sải chân của anh rất dài, bước chân rất nhanh. Lục Duy Chân vẫn còn thương tích trên người, mà năng lượng lại chưa khôi phục hoàn toàn nên đi một xíu đã hết sức, bước chân không vững lảo đảo liền. Nhưng cô cố gắng chịu đựng sự đau đớn, không hề hé răng nửa lời kêu than, tiếp tục bước theo. Một lát sau, Trần Huyền Tùng rảo bước lại chậm lại một tí....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.