Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duy Chân quát lên: “Gia Lai!" Hứa Gia Lai hùng hùng hổ hổ thả tay xuống. Lâm Tịnh Biên cứ như mất đi tri giác, chảy xuống hai dòng huyết lệ, dáng vẻ thống khổ lại mê mang, lẩm bẩm: “Sư phụ tôi hai tay không đi trừ yêu... Sư phụ hai tay không đi trừ yêu... cô có biết làm vậy sẽ hại chết thầy ấy không!"

Lục Duy Chân nói: “Anh ấy sẽ không chết. Gia Lai, đánh hắn ngất xỉu." Tiếng nói nhẹ nhàng giống như gió thổi qua.

Hứa Gia Lai một tay nâng đầu của Lâm Tịnh Biên lên. Lâm Tịnh Biên không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm mặt của Lục Duy Chân, chợt cười to, chỉ là tiếng cười kia còn khó nghe hơn cả khóc, gã hét: “Lục Duy Chân, sư phụ tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cô! Chỉ cần thầy ấy có thể sống sót... nhất định có thể còn sống, sau này thầy sẽ giết sạch đám yêu quái các cô, tự tay cắt lấy đầu của cô, cô có tin hay không?"

Lục Duy Chân trầm mặc không nói.

Hứa Gia Lai mắng: “Yêu quái yêu quái, mắng ai đó, cả nhà mày mới là yêu quái! Người địa cầu ngu xuẩn!"

Cô chặt sống bàn tay xuống, Lâm Tịnh Biên trọng thương ngất đi. Hứa Gia Lai ngẩng đầu thì chỉ thấy Lục Duy Chân đứng sững tại chỗ, rõ ràng mang túi đầy bảo bối, lại tựa như du hồn dã quỷ. Hứa Gia Lai nhớ tới lời nói vừa rồi của Lâm Tịnh Biên, cắn răng, rút kiếm cắt cổ của Lâm Tịnh Biên.

Trong giây lát chỉ thấy một vệt ánh sáng bắn thẳng như mũi tên, ngay cả Hứa Gia Lai cũng không cách nào thấy rõ. Một giây kế tiếp, cổ tay của cô đau nhức, thanh kiếm rơi "Ầm" xuống đất. Lục Duy Chân đã lướt tới, đứng ở trước mặt cô.

Hứa Gia Lai không cam lòng, không muốn dùng cây kiếm nát xa lạ này, vung chưởng lên, rất nhiều vật liệu gỗ, tấm ván gỗ, thậm chí xà ngang trong sân, đột nhiên đồng loạt rung động bay lên, tách ra, bay về phía cô. Trong quá trình bay, tất cả mộc trong nháy mắt giải thể, hòa vào một luồng ánh sáng màu vàng, giống như một con rắn màu vàng, lao thẳng về vị trí trái tim của Lâm Tịnh Biên đang nằm trên đất, muốn đóng đinh gã trên mặt đất.

Trong mắt của Lục Duy Chân lóe lên hàn quang, bắt lấy tay của Hứa Gia Lai, Hứa Gia Lai tránh cũng không thể tránh, chút khí lực cũng không dùng được, mộc xà cứ như trong nháy mắt xương thịt bị đập nát, hóa thành bụi gỗ rớt xuống đất.

"Khụ khụ..." Hứa Gia Lai bị sặc, vẫn cố chấp ngẩng đầu, giằng co với Lục Duy Chân.

Lục Duy Chân: “Ai cho cậu giết hắn?"

Hứa Gia Lai: “Hắn chính là trừ yêu sư!"

"Bọn họ chỉ giết kẻ làm ác này! Lũ bại hoại này, chúng ta đáng lẽ cũng phải trừ hết!" Lục Duy Chân nói: "Chúng ta chỉ là muốn cướp đồ, hà tất phải dồn bọn họ lên tử lộ?"

Hứa Gia Lai giận dữ giãy ra khỏi tay của Lục Duy Chân, nói: “Bại hoại trong chúng ta, mắc mớ gì đến bọn họ? Cậu dám nói bọn họ chưa từng giết đồng tộc vô tội?"

Lục Duy Chân nghẹn họng, nói: “Nói chung cậu không cần để ý đến chuyện đó, cầm đồ đạc rồi đi."

Hứa Gia Lai bất động.

Lục Duy Chân: “Muốn tớ mời cậu?"

Hứa Gia Lai cắn môi dưới, nói: “Bà chủ Lục, chuyện này, tớ không muốn cho cậu đường lui."

Lục Duy Chân trầm mặc không nói, gương mặt xinh đẹp hiện ra vài phần âm lãnh hiếm thấy. Hứa Gia Lai khuyên nhủ: “Vừa rồi cậu cũng nghe hắn nói rồi, Trần Huyền Tùng nếu như không chết, tất nhiên hận cậu tận xương, không giết cậu thề không thôi. Chúng ta ngày hôm nay không bằng trảm thảo trừ căn, đem thầy trò hai người bọn họ đều..."

Hứa Gia Lai nhìn vào mắt của Lục Duy Chân, cố gắng nhìn rõ thứ gì đó. Nhưng trong đó nặng trĩu, như gió lốc mưa sa đột kích. Hứa Gia Lai đột nhiên rùng mình, Bà chủ Lục vĩnh viễn tốt tính, đột nhiên nổi giận, ngươi tốt nhất không nên cương với nàng.

"Không cần." Giọng của Lục Duy Chân giống như từ xa nơi xôi bay tới: “Anh ấy mất mấy thứ này, còn có tư cách gì động thủ với tớ? Tớ sẽ trục xuất anh ấy khỏi Tương thành, cho mọi người một công đạo."

--

Lúc Trần Huyền Tùng tới địa điểm, bầu trời bắt đầu đổ mưa nhỏ.

Sào huyệt của con Bạch Mao Phong Yêu kia, ở trong một tòa lạn vĩ lâu. Đèn đuốc tối om, rác rưởi đầy đất, cỏ mọc um tùm. Màn đêm xung quanh tối đen như mực, Trần Huyền Tùng đạp đám cỏ khô dưới chân, bóng đen dường như tan vào màn đêm hòa làm một thể.

Tay chân hắn nhẹ vô cùng, lặng lẽ không một tiếng động leo lên tới lầu ba. Chỉ thấy sàn bê tông đen như mực, ở bức tường sâu nhất có một bóng người gầy gò mặc áo sơ mi lụa hoa và quần tây đen, tóc bạc trắng, ngồi bên tường, trong tay có một chiếc đèn bàn rất tối, nàng đang cúi đầu may vá cái gì đó.

Từ góc độ quần áo cũng không có gì khác biệt với mấy bà già múa may ở quảng trường. Chỉ là nàng đêm khuya một thân một mình trốn trong lạn vĩ lâu may vá, cảnh tượng này đáng sợ không gì sánh được.

Trần Huyền Tùng không tiếp tục che giấu tiếng bước chân, chậm rãi đi đến gần nàng.

Động tác trong tay của người này dừng lại, đặt kim chỉ và quần áo xuống.

"Nói họ tên của mày." Trần Huyền Tùng nói.

Người nọ đứng lên, chậm rãi xoay người. đúng là một gương mặt vô cùng phi thường gầy gò, quắc thước, trông khá xinh đẹp, đôi mắt trong veo, trông giống như một bà lão ngoài sáu mươi tuổi.

"Là Bà chủ Lục phái cậu tới?" Bà lão thở dài nói: “Tôi biết mình trốn không thoát đâu."

Trần Huyền Tùng thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm bà lão: “Bà chủ Lục... là ai? Ta là bắt yêu sư."

Bà lão biến sắc, dáng vẻ kính cẩn cam chịu ban đầu biến mất, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía. Chẳng qua là người này thâm sâu khó lường, khí độ bất phàm, chỉ e khó đối phó. Nàng mắng: “Cút mẹ mày đi bắt yêu sư..." Lời còn chưa dứt đã tung một chưởng, một phong long to bằng cánh tay trẻ nít, lao thẳng tới chỗ Trần Huyền Tùng, nàng muốn tiên phát chế nhân!

Trần Huyền Tùng nghiêng người né tránh, hắn biết lão yêu này mạnh hơn nhiều thằn lằn nam lần trước, đánh gần không tốt cho mình, hắn dự định tốc chiến tốc thắng, đưa tay đi rút kiếm.

Kiếm di chuyển tự do. Khi hắn đưa tay thăm dò vào túi tiền, sờ một cái, lại sờ vào không khí. Lại sờ, bên trong vẫn trống trơn. Một cảm giác ớn lạnh thấu tận xương tủy đột nhiên bao trùm toàn bộ lưng của Trần Huyền Tùng.

Trong nháy mắt, hắn cực kỳ kinh hiểm tránh thoát đòn công kích thứ hai của bà lão, bà lão cũng sửng sốt, bắt yêu sư trong truyền thuyết pháp khí vô biên, bà ta thầm sợ hãi, lại không ngờ tiểu tử này đánh cả buổi mà vẫn chưa lấy ra vật gì.

Trần Huyền Tùng lại sờ.

Tử Kim hồ lô.

Phược Yêu Tác.

Biến Hình Kính.

Hồn Thiên Lôi.

...

Toàn bộ không thấy.

Trống rỗng, trong không gian vô tận càn khôn của chiếc túi đeo bên eo, thật sự không có vật gì.

Hàn ý như sương tuyết, từng tầng từng lớp phủ lấy tấm lưng rắn chắc của Trần Huyền Tùng. Trừ yêu 18 năm, khí còn người còn, khí vong người vong. Phần lớn phần lớn là Trần gia đời đời kiếp kiếp cung phụng, mỗi một người đảm nhiệm bắt yêu sư, đều coi chúng còn quan trọng hơn so với sinh mệnh của bản thân.

Hiện tại, toàn bộ chúng đều không thấy.

Trần Huyền Tùng bỗng dưng hoảng sợ.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng lúc ra đến trước cửa, dáng vẻ Lục Duy Chân ngoan ngoãn, tự tay cột túi vào eo hắn.

Khoảnh khắc phân tâm này, đã bị Bạch Mao Phong Yêu phát hiện, lập tức một đạo phong long chui ra từ sau lưng, nện thẳng vào lưng của Trần Huyền Tùng. Trần Huyền Tùng hét lên đau đớn, bị đập văng vào cây cột, hắn xoay mình trên không trung, rơi xuống đất, không nhúc nhích được một lúc, trong cổ họng xộc lên một vị đắng.

Trần Huyền Tùng lấy lại bình tĩnh, mắt thấy Bạch Mao Phong Yêu thừa dịp hắn bị thương, toàn lực phản công, mấy đạo tiểu Phong Long nhào tới trước mặt. Trần Huyền Tùng sờ soạng đại pháp khí duy nhất còn sót lại trên người -- sợi thắt lưng chứa bí mật về thuấn di, thân hình lóe lên rồi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK