Trong sân có lá rụng đầy, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, cả căn nhà đầy bụi bặm, không có dấu vết của người ở. Hai người bọn họ không sợ bất cứ thứ gì có thể đang trốn trong phòng, gương ngọc của Trần Huyền Tùng cũng không động đậy. Anh lấy trong túi ra một chùm chìa khóa, mở cửa, một mùi bụi đất nồng nặc phả vào mặt. Cả hai giơ đèn pin lên và nhìn rõ mọi thứ trong nhà. Lục Duy Chân đi theo sau anh,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.