Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc có video call gọi tới, Lục Duy Chân đang chậm rãi thưởng thức một rổ sơn trà.

Vừa kết nối cuộc gọi, gương mặt nổi loạn của Hứa Gia Lai lập tức choáng hết màn hình. Mái tóc nhuộm màu xanh thẫm, kết hợp với đôi mắt đánh màu khói như chú gấu trúc vừa tỉnh ngủ, thật sự là đẹp động lòng người.

Nhưng cô ấy vừa mở miệng một cái là đã khiến cho lão tài xế cũng phải nghẹn họng: “Bà chủ Lục, ăn gì đấy? Sao say mê như uống xuân dược vậy?”

Lục Duy Chân suýt nữa thì mắc nghẹn, bèn mắng: “Câm miệng, là quả sơn trà thôi.”

“Cậu còn thích ăn cái này à?”

“Cũng hơi hơi, vừa hái xong nên rất ngọt.”

Hứa Gia Lai vươn cái lưỡi hồng hào đáng yêu liếm liếm môi, nói: “Ngoan, nhớ để dành cho mình mấy quả.”

Lục Duy Chân không buồn nghĩ, đáp ngay: “Hết rồi, có vài quả thôi.” Ban nãy cô đã đếm rồi, tổng cộng chỉ có 82 quả.

Hứa Gia Lai: “Xí.”

Lục Duy Chân cười đắc ý, lại ung dung bóc thêm một quả. Trông thấy dáng vẻ này của cô, Hứa Gia Lai đang muốn nói chuyện cũng hơi sửng sốt.

“Bà chủ Lục, cậu bóc vỏ sơn trà mà sao trông như đứa ngốc vậy, mi khai nhãn tiếu (vui mừng hớn hở)?”

Lục Duy Chân ngây người, nhếch môi nói: “Cậu bảo ai ngốc? Còn dùng thành ngữ cơ đấy! Xem ra dạo này cậu to gan đáo để. Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút.”

Hứa Gia Lai: “…”

Cô ấy càng thêm cảm thấy Lục Duy Chân không bình thường: “Này, có phải cậu quên gì rồi không? Chúng ta đã hẹn tối nay cùng đi ăn đêm, tám chuyện cơ mà.”

Trí nhớ của Lục Duy Chân vẫn luôn rất tốt và tỉ mỉ, Hứa Gia Lai chưa bao giờ thấy cô quên chuyện gì.

Lục Duy Chân sững sờ, tự nhiên có cảm giác như bị bắt thóp hai lần, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: “Ai bảo mình quên, đùa hả? Chẳng qua hôm nay mình ăn no quá nên không muốn đi thôi, đang định nói với mấy cậu đây. Sắp chuyển việc rồi, mình không thể béo như heo được, ảnh hưởng tới hình tượng lắm. Đợi ngày mai đi.”

Hứa Gia Lai là cô gái cực kỳ nhạy cảm, lập tức đánh hơi thấy mùi bất thường. Cô ấy không chịu bỏ qua, nhìn chằm chằm vào mặt Lục Duy Chân rồi thốt lên một câu kinh người: “Lục lão bản, sao mình cứ có cảm giác như cậu đang yêu vậy?”

Lục Duy Chân vội nói: “Không phải, đương nhiên là không phải.”

Tuy Hứa Gia Lai ít tuổi hơn cô, nhưng cô ấy đã từng có một đống bạn trai từ ngoại hình đến sức mạnh đều vượt trội hơn người, đã thế còn thuộc mọi lứa tuổi. Cô ấy nhìn mặt đoán ý, như cười như không: “Cậu… đừng nói sẽ thật sự tiến tới với Trần Huyền Tùng kia đấy nhé?”

Mấy ngày trước Lục Duy Chân đã từng nhắc đến sự tồn tại của Trần Huyền Tùng với cô ấy.

Lục Duy Chân đáp: “Sao có thể? Bà chủ Lục nhà cậu trước nay tâm tĩnh như nước, ý chí kiên định, sao có thể nói chuyện yêu đương? Mình chỉ một lòng tập trung cho sự nghiệp thôi. Thế nhé, không nói nữa, mình còn phải đi tắm, mai còn phải đi làm.” Nói xong liền cúp máy.

Bên kia, Hứa Gia Lai đứng trong quán bar, bỏ điện thoại xuống ngẫm nghĩ một hồi, lắc lắc đầu.

Bên này, Lục Duy Chân vứt điện thoại đi, lại vô thức định nhặt thêm một quả sơn trà ăn, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh đó —— Trần Huyền Tùng đưa quả sơn trà đã bóc vỏ đến bên miệng cô. Còn cô thì cúi đầu ngậm lấy sơn trà.

Lục Duy Chân ngẩn ngơ trong chốc lát, cảm thấy vành tai lại bắt đầu nóng lên, luồng nhiệt kia khiến cô choáng váng. Cô bèn đặt rổ sơn trà xuống, đứng dậy đi tắm nước lạnh.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Duy Chân đi làm, sát giờ mới đến.

Chu Doanh đến sớm hơn cô, nhưng lại không hạnh hoẹ nữa.

Đến Lục Duy Chân cũng không ngờ được rằng, sau khi bị cô bật lại, mối quan hệ giữa cô và Chu Doanh lại trở nên hài hoà một cách chưa từng thấy như vậy. Bây giờ mỗi ngày chị ta chỉ giao cho cô lượng công việc vừa đủ, cứ hết giờ là về. Thỉnh thoảng nếu là công việc không quá quan trọng mà chưa hoàn thành xong, cô bèn bỏ luôn đó, hôm sau mới làm tiếp. Thế mà chị ta cũng không nói gì, chỉ phất tay cho cô về, dường như không buồn nhiều lời với cô.

Lục Duy Chân không biết có những loại người vốn là như thế. Bạn càng hiền lành biết điều, càng nhún nhường nhượng bộ thì người đó càng ức hiếp bạn, càng thấy dễ bắt nạt thì càng coi đó là việc đương nhiên.

Nhưng khi bạn không thèm quan tâm, không dễ nhượng bộ, người đó biết bạn không dễ chọc vào, sẽ thầm dè chừng, không dám bắt nạt bạn nữa. Bởi vì ai cũng vậy cả, thay vì vướng vào rắc rối thì thà bớt đi một chuyện còn hơn.

Thế nhưng vẫn có người không muốn để cô được yên thân.

Chu Hạc Lâm không đến công ty gần 3 ngày, tối hôm qua mới về. Buổi sáng ông ta vừa vào văn phòng bèn thấy Lục Duy Chân đang cắm đầu làm việc, nhất thời trong lòng vừa yêu vừa hận.

Chu Hạc Lâm tự nhận mình là người lãng mạn thâm tình, lại cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Lục Duy Chân đang ở trong giai đoạn mờ ám ái muội nhất, nên dù đang đi công tác nhưng đêm nào cũng nhắn tin cho cô. Ban đầu chỉ là tin nhắn chúc ngủ ngon, nhưng cô luôn không thèm nhắn lại. Sau đó, nội dung tin nhắn càng ngày càng trở nên trắng troẹn hơn.

“Ngủ chưa? Nhớ em.”

“Muốn hôn em.”

“Đợi anh trở về, em đừng hòng trốn được anh nhé.”

Lục Duy Chân như bị sét bổ vào đầu, không thể nhịn được nữa bèn chặn số điện thoại của ông ta. Vậy nên từ đó, Chu Hạc Lâm phát hiện không gọi được điện thoại, cũng không gửi được tin nhắn cho cô nữa.

Ông ta lờ mờ đoán được lý do, nhưng vẫn nhất định không muốn tin tưởng, cũng không chịu từ bỏ.

Sáng hôm nay, trong lúc ngồi uống trà sau khi xử lý xong đống công việc ùn ứ, Chu Hạc Lâm lại nhớ đến cô gái nhỏ kia, ông ta nhấc điện thoại nội bộ gọi đến số máy bàn của cô: “Vào phòng anh một lát.”

“Không rảnh.” Cúp máy.

Chu Hạc Lâm trợn mắt, không thể tưởng tượng nổi. Hoá ra mấy hôm trước phát hơn 1000 tệ tiền thưởng cho không khí à? Cô nàng này chiếm được lợi xong thì lập tức trở mặt luôn? Ông ta tối sầm mặt, đi ra ngoài cửa phòng quát to: “Lục Duy Chân, báo cáo cô viết thế này à? Vào đây cho tôi!”

Nói xong thì đóng cửa cái “Rầm”.

Những đồng nghiệp khác quay sang nhìn nhau, Chu Doanh nhếch môi cười mỉa, nghĩ thầm: Cãi nhau đi, trở mặt đi, thử xem Lục Duy Chân kia mất chỗ dựa rồi còn muốn lên mặt nữa không.

Lục Duy Chân chậm rãi đứng dậy đi vào phòng làm việc của Chu Hạc Lâm, vừa vào đã thấy ông ta khó chịu ngồi một đống.

Cô cũng lười chờ ông ta lên tiếng, đi thẳng tới ngồi đối diện: “Có gì nói mau, em còn chưa xong việc.”

Chu Hạc Lâm bỗng để ý thấy cô nàng này lại đẹp hơn mấy ngày trước đến vài phần, cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện tóc mái cô đã được chải hết lên, tuy vẫn còn hơi non nớt, nhưng cảm thấy gương mặt sinh động hơn rất nhiều, chính là loại quyến rũ trời sinh.

Giống như một nụ hoa chớm nở, cuối cùng được người tưới nước đã bắt đầu xoè cánh.

Còn không phải nhờ ông ta tưới hay sao! Chu Hạc Lâm vẫn luôn để ý, cô không hề có bạn trai. Một người đường đường là giám đốc như ông ta, năm lần bảy lượt bày tỏ với cô, rốt cuộc cô cũng lộ ra vẻ tự tin và hấp dẫn của phái nữ, đúng không nào?

Cơn giận của ông ta nhất thời tan đi một nửa, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.

Chu Hạc Lâm cân nhắc giây lát, nghĩ thầm bất kể cô muốn đùa với lửa hay thật sự không thích, ông ta đều mặc kệ, nhất định phải nghĩ cách thu phục cô. Vì vậy một bụng lửa giận cùng mấy lời chất vấn khiêu khích định nói kia liền không đề cập đến nữa, chẳng qua phụ nữ à, không thể nuông chiều được.

Ông ta lạnh nhạt nói: “Có một hạng mục, tối nay đi Tô Châu công tác ba ngày, những người khác đều không đi được, cô đi cùng tôi. Tôi bảo phòng hành chính đặt vé tàu cao tốc xong rồi sẽ báo cô, hết giờ cô về nhà sửa soạn rồi lên đường.”

Lục Duy Chân ngẩng đầu, đáp đầy dứt khoát: “Không đi.”

Chu Hạc Lâm hơi sửng sốt, cô nàng này đang cố tình chọc tức anh ta phải không? Mới mấy ngày không gặp mà càng ngày càng bướng bỉnh. Ông ta cười lạnh: “Từ bao giờ lãnh đạo sắp xếp công việc mà dám không nghe lời? Cô có còn muốn công việc này nữa không? Tưởng tôi đang lấy việc công làm việc tư à? Tôi cũng không phải là loại người đó, đây đều là vì công việc! Đi ra ngoài, tự mình nghĩ cho kỹ đi.”

Lục Duy Chân đứng dậy bỏ đi.

Trong phòng, Chu Hạc Lâm càng nghĩ càng cảm thấy kế này hay, chẳng lẽ Lục Duy Chân dám không cần công việc nữa sao? Chỉ cần cô đi cùng ông ta, cô nam quả nữ, sẽ có nhiều cơ hội thành công.

Ông ta gọi điện thoại dặn phòng hành chính đặt vé tàu cao tốc, nhưng lại không để bọn họ chọn chỗ mà tự mình lén lút chọn hai chỗ ngồi riêng biệt, trong lòng như mọc một đoá hồng có gai. Đồng thời lại gọi điện thoại cho khách sạn Tô Châu đặt hai gian phòng sát vách.

Buổi chiều Chu Hạc Lâm có việc ra ngoài, lúc đi còn liếc nhìn Lục Duy Chân, cô vẫn đang ngoan ngoãn ngồi làm việc. Ban nãy phòng hành chính đã báo cáo với ông ta, bọn họ đã nói chuyện đặt xong vé tàu cao tốc với cô, cô không nói gì mà chỉ gật đầu tỏ ý đã biết, xem ra đã chấp nhận rồi. Chu Hạc Lâm đắc ý rời đi, sau khi làm xong việc ở bên ngoài thì về thẳng nhà sửa soạn hành lý, ông ta còn cố ý chọn mấy chiếc quần lót màu đen ôm sát người, thêm một hộp bao cao su đều nhét vào va ly.

Kết quả, lúc chiều tối, Chu Hạc Lâm đi đến ga tàu cao tốc trước, lúc định gửi tin nhắn cho Lục Duy Chân thì mới nhớ ra mình đã bị chặn, cũng không gọi điện thoại được. Ông ta bỗng có một dự cảm không hay, cứ thế đứng đợi ở cửa soát vé đến tận lúc tàu gần khởi hành rồi mà vẫn không có ai tới.

Cô ả này muốn lật trời đúng không?!! Chu Hạc Lâm tức sắp phát điên rồi, đành phải một mình kéo vali đi Tô Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK