Nhưng Lục Duy Chân lại hoàn toàn không hay biết, cô hỏi: “Bức này là vẽ núi sao?”
“Ừ.”
“Đây là bầu trời?”
“Là bầu trời đêm của rừng nguyên sinh.”
“Anh từng đến đó sao?”
“Ừ.”
“Còn bức này, vẽ hổ hả?”
“Không, là con yêu quái có thân thể gần giống đá.”
“Ồ… còn có loại yêu quái đó nữa sao?”
“Yêu quái có thể mang hình người, cũng có loại không mang hình người. Nhưng mỗi cá thể bọn họ đều có thuộc tính riêng của mình, Kim – Mộc – Thuỷ – Hoả – Thổ, còn có loại thuộc cả Thủy và Phong. Con yêu quái tôi bắt lần trước thuộc Thủy, chẳng qua cấp bậc của nó quá thấp, chỉ có thể phun ra nọc độc của bản thân. Yêu quái lợi hại hơn có thể khống chế các nguyên tố xung quanh, điều khiển nước, điều khiển lửa, thậm chí còn có thể điều khiển hai nguyên tố trở lên.”
Lục Duy Chân mở to mắt: “Không phải chứ, tôi cảm giác… cảm giác… quá không chân thực, đây thật sự là Thế Giới mà tôi đang sống sao?”
“Bọn chúng vẫn luôn ở đây suốt trăm ngàn năm qua, đa phần đều sống rất khiêm tốn, tuân thủ luật pháp như một người bình thường, nên cô không thể phát hiện ra.” Trần Huyền Tùng nói, “Chỉ có một số rất ít làm việc xấu, mà nhiệm vụ của tôi chính là diệt trừ bộ phận này.”
Lục Duy Chân ngẫm nghĩ giây lát, hỏi: “Tức là, anh sẽ mặc kệ nhóm người tuân thủ luật pháp kia sao? Sẽ không bắt bọn họ?”
“Chỉ cần bọn họ không rơi vào trong tay tôi.”
“Ý anh là gì?”
“Tôi không thể vi phạm tổ huấn: <i>Không phải đồng loại ta, ắt có mưu đồ, gặp phải giết ngay lập tức</i>.” Trần Huyền Tùng hờ hững, “Cho nên tốt nhất là bọn họ nên cách xa tôi vạn dặm.” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi đã giết rất nhiều yêu quái, chỉ sợ bọn họ cũng hận không giết được tôi.”
Lục Duy Chân nghe thế thì khẽ cau mày, trong mắt ánh lên nỗi lo âu: “Phải làm thế nào bây giờ?”
Nhìn đôi mắt đen láy trong veo của cô, Trần Huyền Tùng cười nói: “Trước mắt còn chưa gặp phải yêu quái có thể đánh với tôi một trận. Nhưng tôi phải khiến mình mạnh lên từng ngày mới có thể bất khả chiến bại. Đây chính là nguyên nhân khiến ban đầu tôi không muốn để cô… tới tìm tôi. Cô có biết cả đời này tôi sẽ sống như vậy không? Người theo tôi, cũng vậy.”
Đôi mắt kia quá u ám và có sức ảnh hưởng, Lục Duy Chân rũ mắt, lí nhí nói: “Tôi biết tôi biết, tôi đã nói là tôi không sợ.”
Trần Huyền Tùng yên lặng hồi lâu, “Được.”
Trong lòng của Lục Duy Chân lại dâng lên loại cảm giác hốt hoảng kia.
Đối phương lại nói: “Nước sôi rồi, tới uống trà đi.”
Lục Duy Chân theo anh đến trước bàn trà, là một mặt bàn thật dài bằng gỗ thông được điêu khắc tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết rất đắt tiền. Hai người ngồi đối diện nhau, Trần Huyền Tùng cầm ấm trà, nhẹ nhàng rót bỏ nước trà đầu tiên, lại chậm rãi đổ nước thứ hai vào, xong xuôi rót ra ly, ly thứ nhất đưa cho cô, ly thứ hai mới rót cho mình.
Nhìn động tác ung dung từ tốn của anh, Lục Duy Chân cảm thấy lúc này anh giống một người bắt yêu lạc nhịp với thời đại này.
Cô nâng ly trà khẽ nhấp một ngụm, hương trà nồng đậm, so với những loại lá trà và trà túi lọc mà cô từng uống trước kia, thật sự là ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Cô không kìm được mà híp mắt, cái miệng nhỏ tiếp tục uống.
Trần Huyền Tùng cũng nâng ly nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn động tác như mèo của người kia, tầm mắt lại lướt một lượt khắp người cô.
Ngày hôm qua tiên nữ mặc váy hồng cánh sen, hôm nay mặc váy ngắn đen, chất vải mềm mại ôm lấy đường cong thanh thoát, chỉ cần cô cúi đầu là mái tóc dài đen nhánh như mây xoã ra, càng tôn lên cánh tay trắng muốt, mảnh mai như ngó sen, đẹp đến chấn động lòng người.
Thật ra từ hôm qua Trần Huyền Tùng đã muốn hỏi rồi, nhưng lúc đó đột nhiên tay lại bị thương nên không có mặt mũi nào hỏi nữa. Bầu không khí ngày hôm nay rất phù hợp.
Anh hỏi: “Tại sao trước đây không thấy cô mặc kiểu này?”
Lục Duy Chân giả ngu: “Kiểu nào?”
Trần Huyền Tùng nhìn cô: “Kiểu này.”
Lục Duy Chân đáp: “Đi làm phải mặt đồ công sở. Hơn nữa… tôi chỉ hy vọng mọi người thấy được năng lực của tôi, mà không phải bề ngoài.” Lời cô nói là sự thật.
Trần Huyền Tùng cười.
Lục Duy Chân nhìn anh khoác một tay lên thành ghế, vì anh đang cười nên lại có chút hương vị lười biếng mà ngày thường rất hiếm khi thấy.
“Cho nên là cô muốn tôi thấy…” Nói đến đây anh ngừng lại.
Mặt Lục Duy Chân lập tức đỏ bừng.
Không phải anh là người bắt yêu cương trực công chính sao? Tại sao lại có dáng vẻ này?! Xấu xa quá đi à!
Cô vội giả vờ như không nghe thấy, rối loạn thanh minh: “Tôi nói thật mà, đừng thấy tôi chỉ là người bình thường không biết bắt yêu quái, nhưng tôi rất cố gắng trong công việc, làm việc cũng rất giỏi, chẳng qua là không được người ta tán thưởng thôi. Hơn nữa chỗ làm còn có người như Chu Hạc Lâm, tôi cũng muốn giảm bớt chút phiền phức.”
Vừa nhắc tới Chu Hạc Lâm, nụ cười của Trần Huyền Tùng lập tức biến mất, anh hỏi: “Anh ta lại làm phiền cô à?”
Lục Duy Chân xua xua tay: “Mặc kệ anh ta.”
Thế nghĩa là có.
Trần Huyền Tùng gõ gõ lên thành ghế, nói: “Có cần tôi ra tay không?”
Lục Duy Chân tò mò: “Anh định làm gì?”
Trần Huyền Tùng: “Cô đừng quan tâm, tôi sẽ tự có biện pháp để từ giờ anh ta không dám làm phiền cô nữa.”
Lục Duy Chân thầm xuýt xoa, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần đâu, tôi có thể tự giải quyết được.”
Trần Huyền Tùng: “Tốt nhất nên thế.”
Lục Duy Chân thầm nghĩ không biết lời này của anh nghĩa là gì, nhưng cô không dám hỏi.
Hai người yên lặng uống trà một hồi, cô ngẩng đầu nhìn bức ảnh đen trắng treo trên tường cao phía sau lưng anh. Thật ra lúc vừa bước vào cô đã thấy rồi, nhưng cô không hỏi.
“Đó là ba tôi.” Trần Huyền Tùng nói, “Ông đã qua đời được 8 năm.”
Lục Duy Chân không nói gì, 8 năm trước, lúc đó hẳn anh mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Cô không thể tưởng tượng được cái cảm giác mới ít tuổi như vậy đã mất ba là thế nào. Dù sao nếu là cô thì sẽ không sao chấp nhận nổi. Cũng may vẻ mặt Trần Huyền Tùng rất bình tĩnh thoải mái.
Lục Duy Chân dè dặt: “Vậy mẹ anh đâu?”
Động tác nâng ly trà lên uống của Trần Huyền Tùng hơi khựng lại, sau đó ngửa cổ uống hết ly trà. Lục Duy Chân cúi đầu cầm ấm trà rót đầy cả hai ly.
“Bà ấy bỏ đi vào năm tôi 8 tuổi.” Anh đáp.
Lục Duy Chân vẫn im lặng, cô không muốn an ủi anh, cũng không biết nên an ủi thế nào. Một lát sau, cô đặt ấm trà xuống, nói: “Anh có muốn ra ngoài không, sao vẫn cứ cảm thấy không tiêu.”
Thay vì ngồi cùng anh trong không gian chật chội, nói hết chuyện này đến chuyện khác làm lòng dạ cô rối bời thế này, thà đi hái sơn trà ăn còn hơn.
Người đối diện tùy tiện“Ừ” trả lời, Lục Duy Chân bèn đứng lên, đối phương cũng đứng lên đi theo cô.
Hai người sắp đi đến cửa thì đột nhiên có một bàn tay giữ lấy vai cô, trái tim cô căng lên, người đã bị anh đẩy nhẹ lên tường. Một người đàn ông như anh, lúc muốn dịu dàng thật sự có thể vô cùng dịu dàng.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, trong nhà chỉ có ánh đèn nhàn nhạt chiếu sáng mái tóc anh, cũng chiếu sáng cả gương mặt kia. Lục Duy Chân vô thức muốn tránh thoát, nhưng tay anh là tay thần tiên, không sao thoát ra được. Cô giãy giụa mấy lần nhưng vẫn không động đẩy nổi.
Bàn tay còn lại của đối phương cũng vươn tới, ngón tay khẽ chạm vào mặt cô rồi bỏ xuống, toàn thân Lục Duy Chân run rẩy.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Ngày đó em nói phải thử mới biết được, là thật sự muốn bắt đầu với anh sao?”