Bên kia Chu Hạc Lâm phải cô đơn lẻ bóng đi Tô Châu. Bên này Lục Duy Chân vẫn ung dung tan làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối tháng Sáu, tuy đã chạng vạng nhưng mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng vàng mỏng manh bao trùm lên đại địa. Lục Duy Chân thay bộ đồ khác, đang định nhanh chân chạy tới ga tàu điện ngầm thì nghe thấy có người gọi: “Lục Duy Chân.”
Cô hơi sửng sốt ngẩng đầu lên, thấy Trần Huyền Tùng đeo kính đen đứng bên đường, hai tay đút túi quần.
Lục Duy Chân: “Sao anh lại tới đây?”
Nhưng đối phương không trả lời mà chỉ nói: “Tôi lái xe tới, đi thôi.”
Nói xong bèn xoay người đi trước, Lục Duy Chân đi sau anh một mét, đầu óc cô vẫn hơi mờ mịt, cứ thế theo anh đi tới bãi đậu xe, rồi lại bước lên xe.
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đậu.
“Đến nhà anh sao?” Lục Duy Chân hỏi.
“Ừ.” Anh đáp: “Tĩnh Biên đã mua sẵn nguyên liệu rồi, chờ cô xuống bếp.”
Lục Duy Chân không nhịn được cười, nhắc lại câu hỏi vừa nãy: “Sao anh lại tới đây?”
Đôi mắt anh ẩn sau kính đen, giọng nói như thường: “Tôi sẽ không để phái nữ luôn phải tự mình chạy tới.”
Lục Duy Chân ngẩn người, cúi đầu mân mê ngón tay.
Thật sự bất ngờ được anh sẽ nói câu như vậy, nhưng lại cũng cảm thấy dường như anh nên nói như vậy.
Dọc đường cả hai trò chuyện về một ngày của bản thân, cô nói về công việc của mình, nhàm chán vô vị. Còn anh thì hôm nay đã làm việc cùng mấy thợ mộc, lại bán được một bộ đồ gỗ.
Lục Duy Chân hâm mộ: “Kiếm được nhiều tiền lắm hả?”
Trần Huyền Tùng nói: “Không tính là giàu sang phú quý. Nhưng chỉ cần không quá tiêu hoang thì tôi vẫn có thể gánh được.”
Lục Duy Chân: “Ồ…”
Đến cửa hàng, nhìn hai người sóng đôi bước vào, vẻ mặt của Lâm Tĩnh Biên trông như muốn cười mà không dám.
Lục Duy Chân xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Trần Huyền Tùng thấy vậy thì ném cho Lâm Tĩnh Biên ánh mắt sắc như dao, cậu ta lập tức cúi đầu xuống.
Sau đó anh nói với cô: “Nếu cần thì kêu nó làm trợ thủ.”
Lục Duy Chân: “Không cần đâu.”
Trần Huyền Tùng gật đầu: “Đi đi.”
Lục Duy Chân nghe lời đi vào bếp, hôm nay người bắt yêu đến công ty đón cô, đến tận bây giờ rồi cô vẫn cảm thấy lâng lâng như giẫm vào bông mềm, tìm không ra mặt đất. Cô gắng ổn định lại cảm xúc, tập trung vào nấu ăn.
Trần Huyền Tùng ra phía sau xem tình hình công việc hôm nay. Bình thường, mỗi ngày sau khi ăn tối xong anh đều phải đục đẽo thêm hai tiếng đồng hồ nữa, vừa để tĩnh tâm, luyện tay, lại vừa để nguỵ trang, nhân tiện còn kiếm tiền.
Nhưng đã mấy ngày liên tục anh không làm việc rồi. Hôm nay cũng không thể.
Trần Huyền Tùng đứng trong sân, quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ bếp, có thể trông thấy cô gái kia đeo tạp dề, tay cầm chảo, hai má lại bị hun đến hồng hồng, cô mở to mắt, dáng vẻ thật nghiêm túc và cũng thật có năng lực.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm xanh thẫm phía đỉnh đầu, từ từ nở nụ cười.
Bữa cơm này cả khách lẫn chủ vẫn ăn rất vui vẻ. Vì hôm qua đã được thưởng thức tay nghề của Lục Duy Chân, hôm nay trước khi đi mua nguyên liệu, Lâm Tĩnh Biên đã vội chọn hai món mình thích ăn nhất: Cánh gà rim và lòng gà chua cay. Cậu ta còn muốn chọn thêm nữa, nhưng Trần Huyền Tùng chợt nói: “Thịt xào ớt, móng giò kho tàu.”
Lâm Tĩnh Biên đành phải ghi nhớ, từ bỏ món thịt vịt nấu bia và gà xào rau củ của mình.
Buổi chiều cậu ta đã mua sẵn nguyên liệu. Lục Duy Chân vừa nhìn một lượt, thấy nguyên liệu nấu ăn toàn là thịt thì khoé miệng giật giật.
Thế nên so với hôm qua, hôm nay mọi người ăn còn no hơn.
Ăn xong, Lâm Tĩnh Biên rất tự giác yên lặng thu dọn bát đũa, đi vào bếp rửa bát.
Chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau.
Thật ra Lục Duy Chân muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, nhưng lại tưởng tượng đến gian tình quả sơn trà tối qua, cô không tài nào mở miệng được.
Dường như Trần Huyền Tùng cũng hơi thất thần, anh nhìn chằm chằm vào mặt bàn hồi lâu mới hỏi: “Uống trà không?”
“Hả? À, có.”
“Đi thôi.”
Không phải uống ở đây sao?
Lục Duy Chân theo Trần Huyền Tùng đi về phía phòng ngủ của anh, bấy giờ mới nhớ ra trong phòng có một bàn trà. Lại nghĩ đến giá bán mấy món đồ trong cửa hàng của anh, chỉ sợ bàn trà này cũng được xếp bằng hàng chồng tiền. Cô miên man suy nghĩ, chân đã bước vào theo anh.
Thật ra nói chính xác thì phòng ngủ của anh ở bên trong nữa, đứng ở ngoài không nhìn được giường ở bên trong. Gian ngoài gần cửa này chỉ có bàn trà, mấy cái ghế và một chiếc sập gỗ, khoảng cách với giường ngủ rất xa nên không hề có cảm giác lúng túng khi đi vào phòng ngủ của người khác.
Trần Huyền Tùng nói: “Ngồi trước đi, để tôi nấu nước.” Anh xách siêu đồng ra ngoài lấy nước.
Lục Duy Chân ngồi một hồi bèn đứng lên đi loanh quanh trong phòng.
Lúc Trần Huyền Tùng đi vào thì thấy cô đang nhìn một bức tranh trên tường. Anh đun nước, chuẩn bị xong bộ trà cụ rồi đi tới sau lưng cô.
Lục Duy Chân hỏi: “Bức tranh này vẽ cái gì vậy?”
“Sương mù trên núi Vân Đài.”
Lục Duy Chân nhìn chăm chú vào hình ảnh khó bề phân biệt kia, cứ nhìn mãi, quả thật giống như từng lớp sương mù phiêu đãng, thế mà lại mơ hồ có loại cảm giác yêu khí tràn ngập. Cô chợt bừng tỉnh: “Đừng nói đây là anh vẽ đấy nhé?”
Trần Huyền Tùng cười: “Không được sao?”
Lục Duy Chân mở to mắt: “Không nhìn ra anh lại có năng khiếu này!”
“Lúc rảnh rỗi tuỳ tiện vẽ vài nét.”
“Anh từng học vẽ à?”
“Không, là tự vẽ.”
Lục Duy Chân le lưỡi, tuỳ tiện vẽ mà lại vẽ giỏi như vậy. Cô cũng không biết phải đánh giá thế nào nữa, dù sao chính là, rất nghệ thuật, rất cao cấp, rất mơ hồ.
Cô không hề biết rằng, khi Trần Huyền Tùng còn rất nhỏ, mỗi ngày đều phải huấn luyện gian khổ nặng nhọc như núi, ba anh cũng không cho phép anh chơi với trẻ con cùng lứa tuổi. Ông nói: “Chơi bời làm nhụt hết ý chí, con không có thời gian cho mấy trò vô bổ đó. Thân là người bắt yêu thì càng không nên ở cùng trẻ con bình thường, gây ra phiền phức cho tụi nhỏ, cũng gây phiền phức cho chính bản thân con.”
Một đứa trẻ mới có mấy tuổi đầu đã bị ba đẩy ra đối mặt với đủ loại yêu quái lớn nhỏ, thấy được sự tàn nhẫn dã man, nhìn rõ ma lực ngút trời của bọn chúng. Nếu anh không dám, nếu anh mà khóc thì ba sẽ giữ đầu anh, không cho anh nhắm mắt. Sau đó anh cứ thế mở to mắt nhìn ba vung một kiếm, thi thể máu me của yêu quái văng đầy đất, tan thành mây khói.
Một cậu bé cho dù có gan dạ đến đâu thì trong hoàn cảnh đó cũng sẽ run sợ lẩy bẩy, cũng sẽ gặp ác mộng cả đêm. Nhưng không ai bầu bạn, không ai an ủi, không có ai che mắt anh lại, để anh không phải nhìn cảnh máu tanh vô tận kia.
Ba cho rằng anh không cần, cũng không thể. Nên không cho phép mẹ anh nhúng tay vào.
Hết năm này qua năm khác, anh vẫn luôn dựa theo yêu cầu của ba mình, ngày ngày gian khổ huấn luyện, hơn nữa còn bắt đầu bước vào biển máu của yêu quái, bắt đầu hàng yêu trừ ma. Chẳng qua trong lòng luôn có một loại cảm giác phức tạp không sao nói rõ được, đè ép cậu thiếu niên năm ấy đến mức không thở nổi. Cứ luôn có kích động muốn phá bỏ gì đó, muốn vứt bỏ gì đó.
Trong một cơ hội tình cờ, anh cầm bút lên vẽ loạn trên giấy, sau khi vẽ kín mấy tờ giấy, rốt cuộc loại áp lực bị dồn nén bấy lâu cũng được khơi thông phần nào, trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra.
Ba anh nhìn thấy nhưng không nói gì. Vì thế về sau anh bèn thường xuyên vẽ, trái tim cũng dần dần bình tĩnh lại.
Vừa vẽ liền vẽ mười mấy năm. Vẽ yêu, vẽ quái, vẽ núi, vẽ sông, vẽ nỗi lòng.
Đột nhiên nghe cô gái bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có chút cảm giác buồn bã ức chế…”
Anh ngước mắt nhìn cô, lặng yên không nói.