Mọi người khác, đều nhìn hai ba con ôm nhau, không có một ai lên tiếng quấy rầy. Thậm chí cả Lệ Thừa Lâm, người vừa rồi hùng hổ kêu đánh giết, cô trầm mặc nhìn chăm chú vào bọn họ. Lục Duy Chân nhìn ba, thoạt nhìn ba của cô đã gầy đi rất nhiều, từ một mái đầu với tóc ngắn và đen bóng, bây giờ đã lấm tấm bạc. Ba của cô đang khóc, lệ rơi đầy khuôn mặt nhưng vẫn nở nụ cười, ôm chặt cô và nói: "Chân Chân... con ngoan... con đã trở về... Rốt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.