Trần Huyền Tùng liếc nhìn người đang vặn vẹo trên mặt đất, và đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lục Duy Chân. Lục Duy Chân bị ánh mắt của anh ta làm cho xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: “Có lẽ anh ta vừa mơ một giấc mộng đẹp, sao không thử dùng sức lay nhẹ một cái, xem anh ta có thể tỉnh lại không?” "Không cần." Trần Huyền Tùng nói, "Em lui ra sau đi." Lục Duy Chân do dự, Trần Huyền Tùng liếc nhìn cô: "Hãy nghe anh." Ba chữ đó rất bình tĩnh, nhưng trái...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.