Bên ngoài nông trang có tường rào rất cao, cổng lớn cũng khóa chặt. Lục Duy Chân ung dung lướt qua tường cao, ngẩng đầu nhìn cảnh vật quen thuộc, uất nghẹn giấu ở trong ngực rất lâu mới chậm rãi thở ra.
Xa xa là đồng ruộng do cha mẹ tự tay cày xới, xa xa là những ngọn núi, lặng lẽ nhìn cô.
Gần đó là cây cối và hoa cỏ, nhưng bụi cây rậm rạp tĩnh mịch. Đêm quá yên lặng, khiến cho tâm trạng con người có cảm giác mê thất. Lục Duy Chân giẫm trên con đường nhỏ cát đá, chậm rãi đi đến gần, ngẩng đầu ngắm nhìn, trong nhà vẫn còn sáng đèn, cha mẹ vẫn chưa ngủ. Mà cô lại không dám tới gần.
Đến rồi, nói cái gì.
Nói trong lòng con khó chịu, mới trở về.
Nói con yêu một gã bắt yêu sư, không phụ chờ mong cha mẹ, cũng không quên chức trách của trưởng phòng, tự tay hủy hoại hắn.
Cô không đáng thương hại, cũng không cần thấu hiểu và bỏ qua.
Lục Duy Chân không định tiến vào, dự định tới gần thêm chút, đứng lúc rồi đi.
Ai biết còn chưa tới sát nhà, từ xa đã thấy đã thấy hai người đang ngồi trong một cái đình nhà nhỏ do cha tự dựng nên. Vài chiếc đèn lồng thủ công màu cam treo cao ở bốn góc của đình, chiếu sáng mờ mờ ảo ảo, rất có không khí. Trên một cây cột, còn treo cái loa nhỏ, phát những bản nhạc nhẹ nhàng, quyến rũ. Trên bàn đá trong phòng đặt vài món thức ăn, trong không khí còn có mùi rượu thoang thoảng. Mà hai người kia, đưa lưng về phía cô, cha ôm mẹ, mẹ như chim nhỏ nép vào người, từ góc quan sát dường như còn đang nút lưỡi nữa cơ đấy.
Lục Duy Chân vốn đang tuyệt vọng và lạc lõng như chó nhà có tang: “..."
Trong lúc bất chợt, cứ cảm giác mình thật ra chỉ là một trò hề.
Lục Duy Chân đứng ở trong bóng tối dưới đình, trầm mặc nhìn trong chốc lát, rồi xoay người rời đu.
Trong đình.
Lục Duy Chân vừa mới đến bên ngoài sân, Lệ Thừa Lâm lập tức dừng lại, đẩy ra bàn tay sờ mó lung tung của chồng. Lục Hạo Nhiên bất mãn ôm chặt vợ: “Lâm lâm, làm sao vậy?"
Lệ Thừa Lâm: “Con gái đã trở về."
Lục Hạo Nhiên vừa nghe, rất vui mừng, vừa định đứng lên, bị Lệ Thừa Lâm kéo: “Con bé leo tường tiến vào, không gõ cửa, không muốn làm phiền chúng ta."
Lục Hạo Nhiên do dự một lúc, rồi lại ngồi xuống.
Hai người dựa vào nhau, đều vểnh tai lắng nghe. Đương nhiên, Lệ Thừa Lâm nghe được rất rõ ràng, Lục Hạo Nhiên chỉ nghe được tiếng gió.
Lệ Thừa Lâm nghe Lục Duy Chân tới gần, nghe cô dựng lại, lại nghe cô xoay người đi về chỗ sâu trong nông trang.
Lệ Thừa Lâm đẩy chồng ra, trầm mặc không nói. Lục Hạo Nhiên lập tức quay đầu, hạ giọng hỏi: “Đi đâu vậy?"
Lệ Thừa Lâm: “Đông nam 150 mét, con bé nhảy lên ngồi trên nóc nhà kho."
Lục Hạo Nhiên: “Chúng ta cùng nhau qua đó xem xem." Lệ Thừa Lâm bất động. Lục Hạo Nhiên đưa tay sờ lỗ mũi của bà: “Bao nhiêu tuổi rồi, còn giận con gái."
Lệ Thừa Lâm: “Không phải bực bội, chắc có chuyện rồi. Anh đi thăm dò xem con bé bị gì đi -- tốt nhất không phải như điều em đang nghĩ."
Lục Duy Chân ngồi trên nóc nhà thật cao, sau khi nghe được âm thanh từ đầu thang dây truyền đến, không quay đầu lại.
Trong cái nhà này, chỉ có một người leo nóc nhà còn cần dùng thang.
Lục Hạo Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sau cơn mưa trời lại sáng, mây đen tan đi, tìm không thấy trăng sáng, chỉ có mấy ngôi sao bạc lẻ loi.
"Có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng sao?" Lục Hạo Nhiên ôn hòa địa hỏi.
Trước kia Lục Duy Chân có tâm sự gì, đều sẽ chia sẻ với cha, lúc này lại không nói ra một chữ.
Lục Hạo Nhiên: “Không muốn nói?"
Trầm mặc.
Lục Hạo Nhiên: “Không thể nói?"
Tiếp tục trầm mặc.
Lục Hạo Nhiên chậm rãi mở to mắt, nhìn nước mắt chảy ra từ trong mắt của con gái, mà chính cô dường như hoàn toàn không phát giác.
"Con..."
Làm cha mẹ, sợ nhất đến một ngày nào đó con cái bị uất ức, lại không thể kể cho mình nghe.
Lục Duy Chân kinh hãi phát giác tình huống, lập tức lau sạch nước mắt, nở nụ cười cực độ tự giễu.
Lục Hạo Nhiên đau xót, không hỏi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai của con gái, nói: “Cha tin tưởng con, nếu như con lựa chọn làm điều gì đó, nhất định có đạo lý của mình. Nếu làm, con cũng sẽ dũng cảm gánh chịu hậu quả. Con gái, trên đời không có chuyện gì có thể vẹn cả đôi đường, mọi việc phải nhìn về phía trước, đời người không có chuyện gì không thể vượt qua. Vài năm nữa, đến lúc con nhìn lại, thì sẽ phát hiện, chuyện này cũng không đáng là gì."
"Dạ."
Lục Hạo Nhiên nghĩ có nên bảo vợ mình qua thử một chút? Nói không chừng đánh một trận, uất ức trong lòng của con gái sẽ được phát tiết ra ngoài. Ông giả vờ nói: “Đầu của cha khó chịu, ngồi lâu sẽ đau, đi với cha xuống dưới nha?"
Lục Duy Chân: “Con muốn ngồi thêm một lúc."
"Vậy để cha trải giường cho con.''
"Cảm ơn cha."
Tiếng bước chân của Lục Hạo Nhiên xa dần.
Cõi lòng của Lục Duy Chân đã yên tĩnh, nhìn bầu trời đêm sâu thăm thẳm, tuyệt không muốn nhúc nhích.
Một lát sau, có hai bàn chân nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà ở sau lưng cô. Lục Duy Chân lập tức cứng đờ.
Nhưng Lệ Thừa Lâm không rảnh kề vai bên cô kề vai ngồi trên nóc nhà ngắm sao trờiBà nói: “Đứng lên."
Lục Duy Chân chậm rãi đứng lên, sắc mặt vô cùng hiếm thấy trở nên cực kỳ lầm lì, giống như một kẻ bất hảo và lười biếng.
Lệ Thừa Lâm cũng không tính buông tha cô: “Có giết chết bắt yêu sư hay không?"
Lục Duy Chân giật mình, Mẹ đã biết. Đã biết bao nhiêu, hay đã nắm hết trong lòng bàn tay? Tương thành vốn là địa bàn của mẹ, cho dù hiện tại donh mình tiếp nhận, nhưng có gió thổi cỏ lay gì, nếu mẹ muốn biết, tất nhiên có biện pháp.
Sau lưng của Lục Duy Chân lập tức vã mồ hôi lạnh, giọng điệu rất thản nhiên: “Đuổi khỏi Tương thành, con đã lấy hết pháp khí của hắn." Lời còn chưa dứt, đã bị Lệ Thừa Lâm cho ăn một cái tát, Lục Duy Chân không tránh không né, bị một tát này, khóe môi lập tức chảy máu.
Lệ Thừa Lâm sửng sốt, trước đây lúc bà tát cô, Lục Duy Chân luôn cợt nhả né tránh. Không ngờ hôm nay lại để yên cho bà tát.
Lệ Thừa Lâm cảm thấy chút hối hận, song trên mặt không để lộ chút gì, trong lòng càng ngờ vực vô căn cứ Lục Duy Chân đã hãm vào chuyện nào đó còn nghiêm trọng hơn mình tưởng nhiều.
Chỏ thấy Lục Duy Chân nở nụ cười cợt nhả, nói: “Tuy con không thể giết bắt yêu sư, song đã bị mẹ tát một tát, chuyện này coi như huề."
Lệ Thừa Lâm giận dữ.
Thì ra con bé ở đây đợi bà! Lục Duy Chân chịu một tát này, là muốn đảm bảo mạng cho bắt yêu sư sao?
Trong cơn giận, giọng của Lệ Thừa Lâm trái lại trầm xuống, chữ chữ rõ ràng nói: “Bắt yêu sư Trần Huyền Tùng, trong số bắt yêu sư đối địch với chúng ta, là một trong những kẻ lợi hại nhất. Hắn vốn hoạt động ở địa khu Hoa Bắc, với chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ngay cả đại thống lĩnh cũng từng nghe nói về hắn, sớm muộn biết triệu tập binh lực diệt trừ. 2 tháng trước, Trần Huyền Tùng vào Tương thành. 1 tháng trước, con và hắn bắt đầu lui tới thân thiết. Cho dù con nhanh nhạy, lấy được phần lớn pháp khí của sư môn bọn chúng. Nhưng Lục Duy Chân ơi là Lục Duy Chân, nếu con dám động tình với bắt yêu sư ngu hơn bò kia, nếu dám ở cùng với hắn, mẹ sẽ thiến xong giết hắn ở ngay trước mặt của con."
Lục Duy Chân trầm mặc mấy giây, khẽ cười, nói: “Con không có ý định ở cùng ai cả, cũng không có ai sẽ cùng với con. Nhưng nếu người nào đó thật trơt thành người của con, mẹ muốn giết, không dễ thế đâu!"
Nói đôi câu đã cải vã, chỉ hận kiếp này là mẹ con.
Lệ Thừa Lâm tung ra một chưởng, gioa nổi lên giữa đất bằng, gào thét ầm ĩ, ánh sáng mơ hồ. Lục Duy Chân nhảy lui về phía sau, lộn mèo trên không trung lộn, tránh khỏi chưởng gió ác hiểm này, tung ra một cước, bỗng dưng cột nước lao lên từ hồ nước sau nhà, đâm vào phong trụ của Lệ Thừa Lâm.
Thanh Long đánh nhau, kinh thiên động địa.
Mà Lục Hạo Nhiên, đang ở trong phòng cản thận trải giường, nghe được động tĩnh, vừa quay đầu lại, giọng điệu rất thản nhiên thét.
Haizz, quả nhiên đánh nhau rồi.
Lục Hạo Nhiên khẽ ngâm nga một xâu hát, tiếp tục trải giường.