Lâm Tịnh Biên như rơi vào hầm băng, gã quả thực không thể tin vào tai của mình, Lục Duy Chân trước mắt so với Lục Duy Chân dịu dàng đáng yêu bình thường, cứ như là cùng một người, lại như không phải.
Mà trong đầu gã chỉ còn hai chữ: Thầy!
Lục Duy Chân nhìn thấy ánh mắt của gã, đột nhiên quay mặt qua chỗ khác.
Lúc này, Lâm Tịnh Biên lại nghe thấy một giọng nữ xa lạ ở phía sau không xa, giọng nói của cô rất ngọt ngào và dịu dàng, lại lạnh lùng, thâm độc: “Bà chủ Lục, cần gì nhiều lời với thằng oắt bắt yêu này, cứ giết là xong!"
Lâm Tịnh Biên bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đứng ở dưới mái hiên, cột tóc bện thừng đủ mọi màu sắc, mặc áo croptop màu trắng, quần soóc màu đen, để lộ đôi chân dài, trông cứ như một cô nàng nổi loạn. Nhưng trong tay của cô cầm một thanh kiếm. Lâm Tịnh Biên rất quen thuộc thanh kiếm này, thân kiếm đen thui, mơ hồ loang lổ, không phải bội kiếm của thầy thì là gì?
Mắt thấy mới là thật, chút hy vọng còn sót lại trong lòng của Lâm Tịnh Biên đã tan tành. Giờ gã chỉ cảm thấy vừa đau vừa hận, trong cơn giận dữ, đầu óc cứ đau thắt từng cơn. Nhưng gã là người được Trần Huyền Tùng tận tay dạy dỗ, gió tanh mưa nào chưa từng gặp qua, dù cho lúc này đầu ngón tay đều giận đến mức run rẩy, gã cũng ép buộc mình tỉnh táo lại. Hai cô gái này tiền hậu giáp kích, hiển nhiên đều không phải là người lương thiện. Gã liếc nhìn Lục Duy Chân, phải đoạt lấy cái túi trong tay của cô.
Nhưng gã vừa mới di chuyển, thanh kiếm phía sau đã đâm tới nhanh như điện. Chỉ là Hứa Gia Lai lần đầu tiên sử dụng kiếm này, rõ ràng không nắm được trọng điểm, trên thân kiếm chỉ hiện lên một vầng trăng khuyết rất cạn. Nhưng Lâm Tịnh Biên cũng không dám gắng gượng chống đỡ, chỉ đành buông cái túi, hướng bên cạnh nhảy tách ra.
Nhưng đặc điểm của Hứa Gia Lai chính là hung hãn, vung kiếm không ngừng nghỉ, chém vào chỗ hiểm của gã.
Lâm Tịnh Biên nhanh nhạy hơn, tốc độ cũng không thua kém, gã đỏ mắt nhìn lại, chỉ thấy Lục Duy Chân đứng yên tại chỗ, không hề định tránh né chiến trường, trên mặt cũng không lộ vẻ gì. Lâm Tịnh Biên vừa sợ vừa đau, nghĩ thầm nhất định phải đoạt lại pháp khí, mau chạy tới chỗ thầy, bằng không... bằng không thầy...
Gã lộn tại chỗ một vòng, tránh phạm vi kiếm phong, rút ra một lưỡi cưa từ dưới đống gỗ trong sân, tuy chỉ là cưa thông thường, nhưng vào trong tay gã lại uyển chuyển như du long, từng nhát sắc bén, cẩn thận. Hứa Gia Lai trong chốc lát không lại gần được, nhưng với bảo kiếm trong tay, Lâm Tịnh Biên cũng không thể làm gì cô.
Lục Duy Chân nhìn một hồi, biết Hứa Gia Lai đang đùa bỡn, chưa thật sự ra chiêu, cũng sẽ không chịu tổn thật gì, khoác túi xoay người đi ra ngoài sân. Lâm Tịnh Biên nhìn thấy, lập tức liều mạng tấn công về phía Lục Duy Chân.
Hứa Gia Lai hừ một tiếng, kiếm quang theo tới.
Lục Duy Chân ngay cả đầu cũng không quay lại, cứ như hoàn toàn không hề phát hiện, toàn bộ sau lưng đưa về phía lưỡi đao của Lâm Tịnh Biên.
Nhưng Lâm Tịnh Biên cũng vậy, đâm cưa nhanh như chớp về phía Lục Duy Chân, phía sau lưng hoàn toàn trống không, hướng về phía Hứa Gia Lai.
Đây là không muốn sống nữa? Hứa Gia Lai nghĩ thầm: tôi còn có thể cho cậu chạm vào bà chủ Lục sao?
Nhất cưa nhất kiếm, gần như cùng lúc đánh ra.
Hứa Gia Lai sững sốt, kiếm trong tay chậm lại. Bởi vì cô phát hiện, Lâm Tịnh Biên rõ ràng đã nhận ra uy hiếp trí mạng sau lưng, lại căn bản không xoay người lại làm chút xíu phòng hộ. Cô thậm chí nghe được âm thanh kiếm quang đâm vào máu thịt của nhân loại, bóng lưng gầy gò của Lâm Tịnh Biên run lên mãnh liệt, nhưng cưa trong tay vẫn chém về phía Lục Duy Chân!
Gã bắt yêu này vì pháp khí của thầy, ngay cả mạng cũng không cần.
Hứa Gia Lai trong chốc lát có chút không biết làm sai cho phải, kiếm trong tay cũng dừng lại.
Dù nhát kiếm này của Hứa Gia Lai không đến mức trí mạng, nhưng vẫn cứa vào lưng Lâm Tĩnh Biên một nhát thật sâu. Lâm Tịnh Biên chỉ cảm thấy cực kỳ đau đớn, đau đến mức khiến gà suýt chút nữa cầm không vững cưa. Nhưng gã vẫn cầm được, hai mắt đỏ bừng, cắn chặt răng, nhất quyết chém cho được Lục Duy Chân. Trúng đòn này, cô không chết cũng tàn phế. Nước mắt lại kèm theo sát ý của Lâm Tịnh Biên đồng thời tuôn ra, thầm nghĩ: Thầy, người phụ nữ này, Lục Duy Chân... yêu quái này, cô ta lừa thầy, lừa gạt chúng ta, lợi dụng chúng ta, mưu hại chúng ta! Thầy biết không? Sau khi thầy biết thì phải làm sao! Không được, con không không thể giết cô ta! Con thay thầy giết cô ta!
Trong nháy mắt trước khi lưỡi cưa đến gần, Lục Duy Chân cúi đầu đi bộ, bỗng dừng lại. Cô không xoay người, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ nhẹ nhàng giơ lên một cánh tay ra phía sau, năm ngón tay mở ra làm tư thế ngăn cản. Ngón tay trắng nõn non mềm như măng non vừa mới lột vỏ.
Lâm Tịnh Biên ngẩn ra.
Gió.
Lòng bàn tay của cô, đột nhiên xuất hiện gió.
Đó là một vòng xoáy giống như bánh xe gió, dùng mắt thường thì không thể thấy rõ tốc độ, đột nhiên tăng lên, trong chốc lát đã to như đầu hổ, oai hùng nhào thẳng tới Lâm Tịnh Biên!
Lâm Tịnh Biên kinh hãi quơ cưa đón đỡ, nhưng gã không hề nghĩ tới, nhưng chuyện này lại như châu chấu đá xe, gã nghe thấy tiếng lưỡi cưa vỡ vụn trên đầu, tan thành bột phấn, sau đó phong hổ kia quay lại, đánh vào ngực gã.
Lâm Tịnh Biên bị húc văng ra ngoài, "rầm" một tiếng văng vào trên mái hiên, gạch ngói vỡ nát, còn gã rớt mạnh xuống đất, mắt nổ đom đóm đầu rơi máu chảy toàn thân đau nhức, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy. Gã hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Duy Chân vẫn đứng tại chỗ, chưa từng nhúc nhích một bước, chậm rãi thả tay xuống, nhìn gã, nói: “Lâm Tịnh Biên, chớ phản kháng, không có ý nghĩa."
"Đừng gọi tên của tôi!" Lâm Tịnh Biên quát, cố kìm nước mắt rơi, đôi mắt đỏ rực, gắng gượng đứng lên. Kết quả Hứa Gia Lai đã đi tới bên cạnh gã, ấn chuôi kiếm vào ót của gã, Lâm Tịnh Biên cứ như bùn nhão ngã xuống đất, không bò dậy nổi, máu me khắp người ngẩng đầu lên, kiên cường ưỡn thẳng cổ, bướng bỉnh không khác gì thầy gã. Gã nhìn chòng chọc Lục Duy Chân: “Cô rốt cuộc là ai?"
Lục Duy Chân không đáp, Hứa Gia Lai lại cầm chuôi kiếm gõ đầu của gã một cái, nói: “Là người bắt yêu, ngay cả bà chủ Lục lão bản là ai cũng không biết, còn dám xông vào Tương thành, chúng mày chết cũng đáng."
Lục Duy Chân liếc nhìn Hứa Gia Lai, Hứa Gia Lai nhất thời ngậm miệng, biết mình đã nhiều chuyện.
Lâm Tịnh Biên biết mình hôm nay chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, hỏi nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Nhưng gã hận, trước đây vô cùng kỳ vọng Lục Duy Chân có thể làm bạn với người thầy cô độc của mình, giờ thì càng hận cô, cũng hận chính mình, có mắt không tròng. Gã nhìn Lục Duy Chân, từng chữ đâm thẳng vào tim gan: “Lục Duy Chân! Thầy tôi đối với cô thế nào? Cô cũng hạ thủ được! Người như thầy, cô.. cô cũng hạ thủ được! Thì ra cô từ đầu đã gạt chúng ta, lừa thầy! Cô lại lừa thầy! Rốt cuộc cô có tim hay không? Ha ha, ha ha, tôi quá ngu dại, mắt mù! Cô vốn không phải là người, cô là yêu, là nghiệt súc! Sao cô có thể có nhân tính?"
Lục Duy Chân không có chút cảm xúc, chỉ là viền mắt chậm rãi ửng đỏ.
Hứa Gia Lai nghe mà giận dữ, ai cũng không thể ở trước mặt cô chửi bà chủ Lục, cô nâng kiếm lên đâm vào lưng của Lâm Tịnh Biên, triệt để kết liễu gã.