Mục lục
Bán Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duy Chân hoàn hồn lại, đã ngây người nhìn về phía bức tường rất lâu.

Cô lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cứ có cảm giác trên môi, trên mặt, đều bị Trần Huyền Tùng hôn. Đó là loại mùi vị khó tả, nếu nói ngọt thì không đúng, miệng ai có vị ngọt chứ.

Nhưng thật sự có loại ảo giác bị người ta đánh dấu chủ quyền.

Cô lê giày xăng-̣đan, chậm rãi bước vào toilet, ngẩng đầu nhìn chính mình trong kiếng, ôi môi hơi sưng rồi.

Lần đầu tiên, sao anh lại ấy mạnh... vậy chứ.

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, môi dường như mới hạ nhiệt, nhưng lo lắng vô cớ. Cô ngã xuống giường, nhìn trần nhà.

Qua một lúc lâu, mới bắt đầu lẩm bẩm: "Mình hôn rồi, còn với một người bắt yêu..."

"Ôi... anh ấy thật biết hôn."

"Mẹ mà biết có đánh chết mình hay không?"

"Tại sao có thể một lời không hợp liền hôn chứ, mình cũng không phản ứng kịp! Bắt nạt người ta quá đi mất."

...

Ngây người một lúc lâu, cô chậm rãi thở dài.

Gần sát nửa đêm, Lục Duy Chân xuống lầu.

Hứa Gia Lai luôn là một cao thủ tiêu tiền như nước, gần đây kích động mua một chiếc ô tô, thành người duy nhất có xe trong ba người, đang rất hăng, kêu gào muốn đích thân tới dưới lầu đón người đẹp.

Vì vậy Lục Duy Chân nhìn thấy cánh tay trắng nõn mảnh mai của Hứa Gia Lai, vô cùng ngạo mạn đặt trên cửa xe, quá nửa đêm còn đeo kính đen, rất sợ thấy rõ đường. Cao Sâm tuy vóc dáng cao lớn, lại giống thú cưng ở nhà của Hứa Gia Lai, ngoan ngoãn ngồi ghế lái phụ.

Nhìn thấy hai người bọn họ, cảm xúc hỗn loạn của Lục Duy Chân đã đỡ hơn nhiều.

Lên xe, Hứa Gia Lai hỏi: "Bà chủ Lục, hôm nay có hoà thuận với nhà sư thợ mộc đó không?"

Lục Duy Chân đơ vài giây, trong lòng rối như tơ vò. Ngoài miệng lại đáp: "Cũng không tệ lắm, tớ giờ là bạn tốt của hai thầy trò bọn họ."

"Bạn tốt?" Hứa Gia Lai liếc nhìn Cao Sâm đầy thâm ý.

Lục Duy Chân lại không hề chú ý tới, ngẩng đầu xuất thần nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi, là một quán ăn khuya. Hứa Gia Lai rất phong cách đỗ chiếc xe màu đỏ trị giá 8 vạn tệ của cô bên cạnh quán, không biết còn tưởng rằng cô lái Porsche. Ba người theo thường lệ gọi một đống lớn thức ăn, nhưng dù bao nhiêu thì Cao Sâm đều có thể ăn hết.

Cao Sâm kể về công việc mới của mình – giao đồ ăn. Đã làm được gần 1 tháng.

"Có thể kiếm bao nhiêu?" Hứa Gia Lai tò mò hỏi.

Cao Sâm cười cười, giơ lên 8 ngón tay.

Hứa Gia Lai: "8000?" Được đấy, cũng hơn 1/3 thu nhập hàng tháng của cô rồi! Tiểu nhị, có tiềm năng đấy. Rốt cuộc có 2 trong 3 người bọn họ thoát nghèo rồi, Hứa Gia Lai cảm thấy tự hào.

Cao Sâm gật đầu, cũng lộ vẻ mừng rỡ: "Tớ kiếm được cũng khá."

Hứa Gia Lai hiểu rõ. Cao Sâm thể lực tốt, lại chịu khó, đương nhiên kiếm được nhiều.

Cao Sâm hỏi Lục Duy Chân: "Bà chủ Lục muốn đi sao?"

Lục Duy Chân: "Cái gì?"

Hứa Gia Lai quan sát lời nói và biểu hiện của cô, biết bạn mình đang thất thần, thầm thở dài, lặp lại: "Cao Sâm nói cậu ấy giao đồ ăn, một tháng kiếm 8000 tệ, không phải cậu định từ chức sao? Có muốn làm không?"

Lục Duy Chân nói: "Kiếm nhiều vậy sao? Được chứ, Cao Sâm cậu kể rõ hơn đi."

Cao Sâm gật đầu, kể lại việc người nhân viên tạp vụ đã giới thiệu công việc cho mình ra sao, cậu ta đến công ty nào, ký hợp đồng, khóa đào tạo đơn giản, mỗi ngày nhận bao nhiêu đơn... báo cáo tất cả mọi thứ. Hứa Gia Lai không có hứng thú gì với chuyện này, cô là vũ nữ thoát y, làm sao có thể luân lạc đến mức dựa vào thể lực kiếm tiền.

Hứa Gia Lai vùi đầu ăn xiên nướng, đột nhiên chú ý tới Cao Sâm nháy mắt với mình.

Hứa Gia Lai lặng lẽ nhìn về phía Lục Duy Chân.

Lục Duy Chân đâu có đang nghe, nắm trong tay xiên nướng đã nguội, nhìn chằm chằm mặt bàn, dáng vẻ mất hồn mất vía.

Hứa Gia Lai hơi hồi hộp, ra hiệu Cao Sâm tiếp tục báo cáo, đừng có ngừng. Sau đó cô chậm rãi nghiêng người qua, hỏi nhỏ: "Nghĩ gì thế?"

Lục Duy Chân há mồm đáp: "Nhớ anh quá..." bỗng ngừng lại.

Hứa Gia Lai lập tức lùi về, Cao Sâm cũng ngừng miệng.

Ba người nhìn nhau.

Lục Duy Chân nói: "Cao Sâm, cậu nói tiếp đi, tớ đang nghe."

Hứa Gia Lai lại nói: "Bà chủ Lục, cậu tỉnh lại đi." Cao Sâm cũng nghiêm túc, muốn nói lại thôi.

Lục Duy Chân giơ ly bia lên, cụng ly, uống một hơi cạn sạch, nói: "Tớ có thể có chuyện gì chứ, đừng léo nha léo nhéo. Chờ ngày mai tớ xin nghỉ, sẽ đi phỏng vấn giao đồ ăn."

Hứa Gia Lai cùng Cao Sâm nhìn mặt của cô đã ửng hồng mà không tự biết, liếc nhau, chưa từng hé răng.

--

Ngày kế, Lục Duy Chân vẫn đi làm. Trằn trọc cả đêm ngủ không ngon, khiến hai mắt thâm quầng. Cô vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, bèn nghe được tiếng giày cao gót ác mộng quen thuộc đã bao ngày không nghe được, đi đến gần mình.

Lục Duy Chân lười ngẩng đầu lên, tiếp tục đánh chữ. Cho đến khi người nọ dừng ở bên cạnh, còn gõ vào mặt bàn.

Lục Duy Chân ngẩng đầu, ánh mắt bình thường.

Chu Doanh bắt gặp ánh mắt của cô, giật cả mình. Thầm nghĩ bắt đầu từ khi nào, cô ta này trở nên khó dây dưa như vậy? Đúng rồi, từ khi dính dáng đến Chu Hạc Lâm bắt đầu, cô ta ngày càng lớn lối. Nhưng bây giờ... Chu Doanh thầm cười nhạt, tối hôm qua, cô đã nhận được điện của Chu Hạc Lâm, vừa mở mồm lập tức mắng: "Cô quản cấp dưới như thế nào vậy? Gần đây báo cáo công việc của Lục Duy Chân rất tệ, thái độ làm việc cũng không tốt, cô cũng không quản sao? Quản cấp dưới cho tốt, không làm được thì bảo cô ta cút!"

Chu Doanh vừa kinh ngạc, vừa vui mừng khôn xiết.

Vậy chắc chắn là hai người chia tay rồi, Chu Hạc Lâm ám chỉ cô gây khó dễ cho Lục Duy Chân. Cho nên sáng sớm hôm nay, Chu Doanh bèn vội vàng tới làm khó Lục Duy Chân.

"Lục Duy Chân, ba báo cáo gần đây của cô đều làm không tốt." Chu Doanh nói: "Có muốn làm nữa hay không? Lấy về viết lại, phải nộp bản mới trước khi đi làm vào sáng mai."

Thật ra 3 bản báo cáo viết khá tốt, Chu Doanh cũng thừa nhận Lục Duy Chân quả thật là người xuất sắc nhất trong nhóm nhân viên mới. Nhưng thế không phải càng khiến người ta không ưa cô ta sao? Chỉ sợ hôm nay Lục Duy Chân sẽ phải tăng ca cả đêm.

Nào ngờ Lục Duy Chân vẫn thản nhiên nhìn cô, nở nụ cười, lấy tờ giấy từ trong ngăn kéo, vất xuống trước mặt của Chu Doanh: "Không làm."

Không... không làm?

Chu Doanh còn tưởng rằng mình nghe nhầm, giận tím mặt, nhưng vừa nhìn 4 chữ in đậm màu đen to đùng trên giấy, thì lập tức sững sờ.

< Đơn xin từ chức>.

Giọng nói thản nhiên của Lục Duy Chân vang lên bên tai: "Tìm người khác hầu hạ chị đi, tôi muốn trèo cành cao, không thể phụng bồi. Còn nữa, nói với thằng ngốc sau lưng chị thế này, hắn xấu xí, vóc dáng thô kệch, còn già nữa, xách giày cho tôi cũng không xứng, còn muốn cua tôi?"

Chu Doanh há hốc mồm, hoàn toàn nói không nên lời.

Mặc dù đã nộp đơn từ chức, Lục Duy Chân còn phải mất vài ngày để bàn giao công việc, hôm nay vẫn phải làm việc đến khi tan sở mới được đi. Lúc xuống lầu, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Quả nhiên, cũng dưới ánh chiều tà, cũng bên cạnh vườn hoa, cùng một người, đang yên tĩnh chờ đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK