Chương 118
Đây có thể tính là lần đầu tiên Vương Đình Quân nói chuyện nhiều như thế, một người tích chữ như vàng mà có thể nói dài như vậy, cũng chỉ có ở trước mặt cô gái này thôi.
Anh muốn cô hiểu rõ tình cảm của anh dành cho cô, chứ không hề có một lý do nào khác.
“Chuyện hôm nay em cũng chưa biết như thế nảo, đổ em suy nghĩ một chút, còn có bọn nhỏ nữa, em sẽ giải thích với chúng, bây giờ em về trước”
Mai chưa biết chuyện hai đứa trẻ đã biết chuyện này, Vương Đình Quân cũng không biết có nên nói cho cô biết hay không, nhưng chuyện ngày hôm nay đã vưỢt qua tưởng tượng của cô, anh sợ nếu nó ra nữa, chắc cô chịu không nổi mất.
“Được,anh đưa em về:”
Mai lập tức từ chối:”Anh cứ làm việc của anh đi, em muốn Ở một mình.”
“Nhưng mà bây giờ bên ngoài không an toàn, để anh đưa em về rồi sẽ đi ngay”
Đúng vậy, bên ngoài thật sự có nhiều phóng viên, cô sợ cảm giác bị người ta ném trứng gà, rau cỎ vào người, thế là bất đắc dĩ phải đồng ý.
Trên đường về hai người không ai nói câu nào, Vương Đình Quân giảm nhẹ sự tồn tại của bản thân, để cô có không gian suy nghĩ, chuyện này đối với ai cũng sẽ như vậy thôi.
Anh chỉ đưa cô về đến chung cư, đợi cô đi vào tòa nhà rồi anh cũng quay xe ra về, bảo cô cứ nghỉ ngơi không cần lo cho bọn trẻ,anh số đi đón chúng.
Mai sau khi về nhà thì đi thẳng vào phòng, đồng cửa lại, chui lên giường nằm, đầu óc của cô bây giờ có chút mờ mịt, cũng không bit sau hợp báo bây giờ trên mạng đã viết thành dạng gì.
Đầu cảm thấy nặng trĩu, dần dần cô chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết, chỉ là cô thấy một giấc mơ, mọi người đang chỉ trích cô, đang chửi bới cô là người phụ nữ dễ dãi, ngủ chung với trai lạ rồi sinh ra hai đứa con hoang, sau đó hình ảnh lại chuyển đến cảnh hai người, một nam một nữ đang triền miên trong một căn phòng tối.
Đến khi Vương Đình Quân đón hai đứa nhỏ đi học về, thấy trong phòng tối mù, không một tí ánh đèn, anh vào cất balo cho hai đứa nhỏ rồi gõ cửa phòng Mai, nhưng gỗ mấy lần cũng không thấy có động tĩnh gì.
Anh đẩy cửa đi vào, thấy Mai đang nằm trên giường, trong phòng không bật điều hòa, rất nóng nực, thế mà cô lại thu mình trong chăn.
Anh bật đèn trong phòng lên, cô cũng không có động tĩnh gì, vẫn ngủ say sưa, nhưng nhìn néc mặt có chút khác khác, mặt cô đỏ bừng bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh chợt thấy lo lắng.Vương Đình Quân sờ trán cô.
Nóng!
Cô thế mà bị sốt rồi!
Hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, có lẽ cô chịu không được.
‘Vương Đình Quân chuẩn bị đồ cho hai đứa nhỏ đi tắm, còn bản thân anh đi vào bếp nấu một ít cháo loãng cho cô, sau đó làm mấy món cho hai đứa nhỏ ăn.
Trong lúc đợi hai đứa nhỏ ăn cơm, anh chạy xuỐng, phía dưới chung cư mua một ít thuốc hạ sốt, sau đó đi về thì hai đứa nhỏ vẫn chưa ăn xong.
Thấy ba chạy ngược chạy xuôi, mà chưa có thời gian ăn cơm, Thiên An và Thiên Từ cảm thấy thương ba nhiều hơn, không ngờ ba mình là đại gia mà còn biết nấu ăn ngon như vậy.
Nói đến chuyện này cũng phải cảm ơn những tháng.
ngày du học Ở trời Mỹ, lúc đó vừa mới sang Mỹ, anh ăn cơm căn tin chưa đến một tháng thì cảm thấy không chịu nổi nữa, đành phải học nấu ăn, lúc mới đầu cũng chật vật lắm, cảm thấy vẫn là không nên nấu, nhưng lâu dần tay nghề càng ngày càng lên, và sau bốn năm thì bây giờ nấu ăn trở thành chuyện đơn giản như đang giỡn.