Chương 56
“Mẹ không phải bận tâm, chỉ cần ba mẹ sống khỏe mạnh và vui vẻ mỗi ngày là được, bỌn con còn trẻ, tất nhiên là cần lao động một chúc. Nếu không thì chúng con thành kẻ vô dụng ả?”
Vương Đình Quân hiểu n con cái quá vất và lòng của mẹ mình, bà sợ Nhưng mà thanh niên thì phải xông pha không phải sao? Nếu ngại mệt, ngại khổ thì khi nào mới tốt lên, huống hồ trước đây ba mẹ cũng rất vất vả mới có thể xây dựng cơ nghiệp như vậy.
Bà Hương chỉ biết cười khổ, con nhà người ta cứ thích chơi bời, tụ họp, mà sao hai đứa con nhà bà lại nghiện công việc thế không biết.
“Thế con nói xem, con và mẹ bọn nhỏ là như thế nào? Bây giỜ con tính sao!
Lần này đến lượtVương Đình Quân cười khổ.
Hôm qua con trai chất vấn, hôm nay lại đến mẹ chất vấn, số anh đúng là không tỐt mả.
“Con và cô ấy thực ra không quen biết, chỉ là.
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là cô ấy tưởng con là trai bao nên.
“Haha…” Bà Hương cười lớn.
Cười chết bà luôn, không ngờ đứa con trai này của bà thế mà cũng có ngày bị nhầm thành trai bao.
Chắc chắn mẹ bọn nhỏ là một người thú vị.
“Mẹ ..” Vương Đình Quân thấy mẹ mình cười hả hê thì gọi nhỏ một tiếng.
Bà Hương cũng cảm thấy mình phản ứng quá lớn, liền bịt miệng lại.
“Nhưng mà nếu con không muốn thì làm sao người ta có thể dễ dàng ngủ với con như vậy, đúng không nào?
Đứa con này của bà rất lạnh lùng và ngang tản, nếu anh không muốn thì cho dù có là ông trời cũng không thổ ép được, chứ đừng nói là một đứa con gái.
“Con cũng không biết, nhưng mà từ trước đến nay, chỉ có cô ấy mới làm con cảm thấy ham muốn…”
Thảo luận với một bà già chuyện này đúng là bất đắc dĩ!
“Cô gái đó rất xinh đẹp, rất quyến rũ sao?” Bà Hương hỏi.
Trong đầu anh hiện lên bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô ngay lập tức, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, thanh thuần ….
“Nói chung cũng tạm được, không phải dạng sắc sảo, mà thanh thuần và giản dj”“
‘Ồ, đây là lần đầu tiên con trai của bà nhận xét về một người phụ nữ nha!
Chắc chắn là con trai bà vừa gặp đã yêu người ta rồi, nếu không thì….
Nghiện rồi còn ngại, lại còn “tạm được” mới chịu, thích người ta thì nói thích người ta, có ai nói gì đâu?
Nhưng bà Hương chỉ nghĩ trong lòng, chứ không nói ra miệng, sợ sau này có chuyện gì nó ghim thù không kể cho bà nghe nữa.
“Vậy giờ con tính sao với người ương Đình Quân như suy nghĩ gì đó, một lát mới nổi: “Trước mắt con chỉ muốn gần gũi với bọn nhỏ một chút, còn mọi chuyện cứ để số phận sắp xếp”
Hơn mười giờ sáng, hai mẹ con mới xuất phát từ quán cà phê đến trung tâm thương mại, hai người không hề để ý phía sau hai người có một chiếc xe màu đen bám lấy hai người từ lúc vừa ra khi nhà.