Chương 4
Nhưng anh ta không dám tự tiện vào phòng ngủ của tổng giám đốc đâu nha.
“Cốc cốc cốc.”
“Tổng giám đốc, anh có ở trong đó không?”
“Ừm.”
Ủa, sao nghe cái giọng như đang ngái ngủ vậy?
Hôm nay có bão tố gì mà tổng giám đốc xưa nay cuồng công việc bây giờ đang ngái ngủ?
Hay là tổng giám đốc bị bệnh rồi?
Đầu óc thư ký Nam xoay một vòng, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Alo…”
“Phó tổng giám đốc, anh đang ở đâu vậy?”
“Hoàng Gia.”
“Anh lên phòng tổng giám đốc một chút, hình như anh ấy không ổn rồi.”
“Có chuyện gì?”
“Giờ này anh ấy vẫn chưa dậy, tôi sợ anh ấy bị bệnh, nhưng không dám tự tiện vào phòng ngủ của anh ấy.”
“Được.”
Chưa đến năm phút, Vương Đình Trường đã đến nơi. Anh ta đẩy cửa phòng ngủ đi vào, vừa vào thì chợt khựng người lại khi thấy khung cảnh bên trong.
Ngay lập tức anh ta đóng sầm cửa lại, không để cho thư ký Nam thấy.
Mặc dù thư ký Nam là người đã làm việc chung với hai anh em mấy năm nay, nhưng chuyện hỗn độn trong phòng này thì càng ít người biết càng tốt. Không ngờ cây vạn tuế ngàn năm không đụng nữ sắc này cũng có ngày nở hoa rồi, Vương Đình Trường mừng đến rơi nước mắt.
Mừng thì mừng chứ cũng nhức mắt.
Chắc chắn tối qua khốc liệt lắm nè.
“Anh, anh ơi, dậy đi, lát nữa còn có cuộc họp.”
Nghe tiếng Vương Đình Trường gọi, Vương Đình Quân mới mở mắt ra, nhìn nhìn một lúc rồi mở miệng: “Em ra ngoài trước đi, anh dậy liền.”
“Vâng.”
Vương Đình Trường cũng không nán lại thêm, anh cất bước đi ra ngoài, chuyện động trời này nhất đinh là phải ăn mừng.
Trong phòng ngủ, Vương Đình Quân liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ trưa rồi, anh không ngờ chính mình có thể ngủ đến giờ này, nhân viên công ty mà biết chắc họ sẽ xỉu mất. Trước giờ anh luôn luôn là người cuồng công việc, lúc nào cũng đi làm sớm, tan làm muộn, cấp dưới một mực nể phục, thế mà bây giờ lại có thể ngủ đến trưa.
Anh nhanh chóng bật dậy khỏi giường đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra nhặt mấy thứ đồ còn vương vãi trên sàn nhà cho vào sọt rác, bình thường sẽ có phục vụ dọn dẹp nhưng nhìn căn phòng lộn xộn như vậy một người sống sạch sẽ như anh không thích nghi được.
Đang định lấy điện thoại trên kệ đầu giường rồi đi ra ngoài, anh nhìn thấy một mảnh giấy và một xấp tiền được kê dưới điện thoại, một bên đặt một lắc tay bạch kim được thiết kế tinh xảo. Trên mảnh giấy là một dòng chữ: “Cảm ơn anh đã phục vụ tôi tối qua, tôi đánh giá anh 5 sao, tôi chỉ có nhiêu đây tiền mặt nên anh cầm tạm chiếc lắc tay này nhé, bán nó đi cũng được kha khá đó. Bye!”