Chương 47
Sao nhìn khuôn mặt Vân Hạ Ở đây lại đáng ghét thế chứ?
Nếu không có cô ta, có phải nó sẽ đẹp hơn không?
“Vậy, có cần xử lý nữa không Ạ?” Thư ký Nam hỏi lại.
‘Vương Đình Quân đang ngẩn ngơ, bị thư ký cắt ngang thì lưm anh ta mỘt cái “Không cần!”
Thư ký Nam bị lườm thì chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng!
Cậu ta đã làm gì sai?
Không dám ở lâu thêm nữa, ngay lập tức đi ra ngoài!
“Anh đi gặp bọn nhỏ mà không cho em đi cùng!”
Vương Đình Trường buồn bực nói “Em hết việc để làm rồi sao”
“Hừ …không nói với anh nữa, trả điện thoại đây cho emt Vương Đình Trường hậm hực ra khỏi tải Và thế là cả buổi chiều vị tổng giám đốc lạnh lùng nào đó ngồi cả buổi chỉ để chỉnh sửa bức hình, quyết tâm bằng mọi giá cắt gương mặt Vân Hạ ra khỏi bức hình đó.
Sau khi xong xuôi thì ngồi ngắm đến ngơ ngẩn.
Đây còn là vị tổng tài băng lãnh kia sao?
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy hai đứa nhỏ đáng yêu, chắc chắn di truyền từ anh mới đáng yêu và thông minh như vậy!
Một phút tự luyến của boss Quân!
Cả một tuần trôi qua cũng không thấy Hai gọi điện trả nợ mấy bữa ăn, boss Quân nóng ruột kinh khủng, chả lẽ người phụ nữ này không giữ lời sao? Bây giờ anh đang muốn xác định một số việc nên phải tận dụng mấy bữa ăn này, nếu không thì không biết dùng lý do gì đổi gặp người ta!
Đúng là thứ phụ nữ lật lọng!
Thế là vị boss cao ngạo nào đó đành phải mặt dày tìm số điện thoại để gọi hỏi nợ.
“A lo! Ai đây ạ?”
“Đêm nay tôi rảnh, cô còn nhớ là cô nợ tôi ba bữa cơm chứ “Chờ đó, chút tôi đến đón cô.”
Một tiếng sau tại mỘt nhà hàng sang trọng Ở quận l.
Nhận menu thực đơn từ phục vụ, Mai đưa cho Vương Đình Quân chọn món, nhưng lần này Vương Đình Quân lại kêu cô chọn mấy món cô thích ăn, anh không, kén ăn.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói cho đến khi điện thoại của Mai vang lên, là anh trai cô Vũ Thanh Tùng gọi.
Mai cũng không đi ra ngoài mà ngồi nghe tại chỗ luôn, vì nếu có chuyện gì quan trọng thì anh trai sẽ không gọi điện mà sẽ đợi về nhà nói luôn, còn gọi điện thì chỉ là mấy chuyện linh tỉnh thôi.
“Alo! Anh hả?”
“Thật sao? Trường có gần nhà mình không?
“Được, vậy chiều nay em đi xem luôn, để cho tụi nhỏ đi học sớm chút cho tụi nó hòa đồng với bạn b蔓
“Dạ, vậy anh gửi địa chỉ cho em, lát mình em đi là được rồi!
“Bye anh!”
‘Vừa cất điện thoại thì Vương Đình Quân hỏi: “Cô bận sao?”
“Không sao, chiều tôi phải đi xem trường cho bọn nhỏ nhà tôi, giờ thì không bận!” Dù sao cũng mời người ta ăn cơm, cho dù mặt anh ta dày nhưng mặt cô chưa đầy được như vậy, vẫn cần phép lịch sự tối thiểu, huống, chỉ vị phật tổ trước mặt này cũng không dễ chọc.