Chương 162
Không rảnh rỗi như các bậc cha mẹ, hai thanh niên trai trắng là Vũ Thanh Tùng và Vương Đình Trường đang ngập mặt với đống văn kiện. Mặc dù mọi người đều nói quay về văn phòng làm việc cho thoải mái, nhưng hai con người này nhất quyết không chịu, cứ đòi ở lại cho bằng, được.
Sau đó bác sĩ đến khám lại cho Thiên Từ, chắc chắn cậu nhóc không sao nên Vương Đình Quân quyết định đi làm thủ tục xuất viện.
Lúc anh quay lại phòng bệnh, Thiên Từ vẫn chưa tỉnh dậy, có lẽ tác dụng của thuốc làm cậu nhóc ngủ sâu hơn.
Nhìn thấy đến giờ tan trường,Vương Đình Quân cầm tay Mai đứng dậy, nói với mọi người: ‘Mọi người ở lại đây với thằng nhóc, con và Mai đi đón Thiên An, đợi tụi con quay về rồi chúng ta về nhả’“
“Được được, đi ‘từa ra khỏi phòng Mai đã giật tay ra khỏi tay Vương Đình Quân, anh cũng không bực mình, chỉ nhìn một cái rồi nói: “Em ra cổng chờ anh, anh đi lấy xe: Mai không nói gì đi thẳng một mạch ra ngoài cổng bệnh viện.
Một lát sau Vương Đình Quân cũng lái xe ra, anh dừng xe lại định đi xuỐng mở cửa xe cho Mai, nhưng cô nhanh tay hơn, mở lấy cửa sau rồi cúi đầu bước vào.
Vương Đình Quân biết cô đang giận anh.
Vừa đóng cửa “Anh xin lỗi!”
Có thế nghe từ xin lỗi từ boss Quân không phải là chuyện dễ dàng đâu, nếu là thư ký hay bạn bè thì đặc biệt khó hơn, bình thường anh tích chữ như vàng, nhưng khi ổi cùng Mai lại nói rất nhiều.
Mai làm như không nghe thấy gì, cô nhắm mắt dưỡng thần Ở phía sau.
“Xin lỗi vì hôm đó anh gặp Ngân Chi mà không nói trước với em, hôm đó anh cũng chỉ tỉnh cờ gặp cô ấy ở một nhà hàng, cô ấy lúc đó đang say khướt, anh đành phải đưa về, dù sao cô ấy cũng lớn lên từ nhỏ với bọn anh.
“Cho nên anh không thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ?” Mai đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe anh nói đến đó thì ngừng lại, cô mở mắt ra hỏi.
Đối diện với giọng nói lạnh lùng của Mai,Vương, Đình Quân cũng không trách móc, ngược lại còn giải thích: “Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng anh tuyệt đối không làm gì có lỗi với em”
Ngay khi anh vừa ngất lời, Mai đã phản pháo lại: “Phải lên giường mới gọi là có lỗi sao? Ý anh có phải vậy không?”
“Không phải “Mới cách đó không lâu,anh đã hứa với tôi là anh số không gặp cô ta nữa, anh thừa biết cô ta có ý gì với anh, nhưng vẫn làm vậy. Đúng vậy, về tình về lý anh đều không sai, nhưng tôi thì không chấp nhận được. Còn nữa, anh còn chưa hỏi ý kiến của tôi như thế nào đã tự ý nói chuyện với ba mẹ tôi, anh xem tôi là cái gì h Mai nói xong một hơi thì nhắm mắt lại, tỏ ý không.
muốn nghe thêm lời nào nữa “Mai ..”Vương Đình Quân định nói gì đó nữa nhưng thấy cô đã nhắm mắt, anh đành phải dừng cuộc nói chuyện này lại, lái xe đến trường mẫu giáo.
‘Đã mấy ngày Thiên An không nhìn thấy Vương Đình Quân, cô bé nhìn thấy anh thì vui vẻ nhảy cẵng lên, ‘Vương Đình Quân thuận thế bế con gái lên.
“Baba, baba đi công tác gì mà lâu vậy, con rất nhớ: baba đó!” Cô nhóc dùng hai tay vuốt vuốt mặt của ‘Vương Đình Quân vừa nói như chim hót. Mọi phiền não của anh vì nghe được giọng nói của con gái mà tan thành mây khói,anh cười hỏi: “Thật sao? Ba cũng rất nhỚ con gái!”
*Ba về từ lúc nào? Ba gặp anh trai chưa? Anh ấy có sao không?” Cô nhóc liên tục hỏi.
Cà ngày đi học nhưng cô nhóc lại rất nhớ anh hai, bình thường hai anh em cũng thường xuyên chí chóe nhau nhưng mà xa nhau thì lại không vui, cả ngày ở trường học mà cứ thấp tha thấp thÖm lo cho anh trai.
“Anh trai con không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chúc là ổn rồi, đi chúng ta về với anh trai nào”