Chương 198
Chỉ có thể nói công suất hoạt động của Vương Đình Trường quá nhanh, vài ngày ngắn ngủi đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
Cũng vì lý do này mà Vương Đình Trường mặt dày đòi nghỉ phép một tuần.
“Tuy nhiên anh ta chỉ được Vương Đình Quân cho nghỉ một ngày.
‘Ðó cũng là lý do ngày hôm nay Vân Hạ không đến cửa hàng.
Mới sáng sớm, cô ấy còn đang ngủ ngon giấc, cửa phòng bị nhấn chuông liên tục, người nằm trong quan tải có khi cũng phải bật dậy chứ đừng nói là cô ấy còn sống.
Rất nhanh chóng đã bị Vương Đình Trường lôi ra ngoài, hai người lái xe ổi ăn sáng sau đó một đường đi thẳng đến Vũng Tàu mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Muốn hành xác nhau mà!
Sáng sớm không lo mà ngủ nghỉ, tận hưởng cuộc sống, dựng cái đầu cô ấy dậy rồi lôi đến một nơi xa xôi này làm gì không biết nữa, mặc dù lên xe cô ấy cũng ngủ đến khi xe dừng lại mới tỉnh.
Mở mắt ra thấy mình đang dừng lại bên cạnh bãi biển, cô mới biết đây là Vũng Tàu.
Cả đoạn đường dài như vậy mà cô cũng ngủ ngon được, Vương Đình Trường cảm thấy đó chính là sở trường của người phụ nữ này rồi.
“Này, hôm nay anh không đi làm sao?”Vân Hạ càu nhàu.
“Không, được nghỉ phép một ngày:” Trái ngược với thái độ ngái ngủ của Vân Hạ, Vương Đình Trường lại tỉnh táo ung dung nói.
“Nhưng mà tôi phải đi làm.”
“Anh đã nhắn tin cho chị dâu nói hôm nay em nghỉ rồi”
ĂẶc, đây là tiền trảm hậu tấu trong truyền thuyết à?
Khoan đã, nếu vậy có phải Mai sẽ nghĩ cô mê trai bỏ bạn không nhỉ? Ai bảo bình thường cô cũng nghĩ Mai như vậy.
Không sao, dù sao Mai còn bỏ cô theo trai nhiều hơn cô nhiều.
Đã đến đây rồi thì nên tận hưởng một chút gió biển đi, nếu không sẽ rất lãng phí. Cũng đã lâu rồi cô quay lại đây, lần gần nhất cô đến đây hình như là đầu năm, là đi cũng bạn trai cũ, lúc đó tình cảm hai người còn mặn nồng, bây giờ thì sao, mỗi người mỗi nơi, mỗi người có một lối đi riêng, hạnh phúc riêng, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, cứ ngỡ tất cả chỉ là mới hôm qua thôi.
‘Vì đã hơn mười giờ sáng, trời đã nắng nóng nên hai người quyết định tìm một quán cà phê nào gần biển ngồi nghỉ ngơi một chút.
Đây là một quán cả phê sân vườn rộng rãi, hướng nhìn ra biển,Vân Hạ gọi một ly nước cam còn Vương Đình Trường gọi một ly cà phê đen.
“Em tỉnh ngủ chưa?” Anh hỏi.
‘Ừm, sao nay lại nổi hứng đi Vũng Tàu vậy? Có phải công ty anh rảnh rỗi lắm không?”
‘Vương Đình Trường cảm thấy dạo nảy mình có triệu chứng thèm ngược, cảm giác bị người phụ nữ trước mặt này cà khia lại thấy vui vui, thoải mái. Mấy người phụ nữ trước đây của anh, chỉ toàn cái kiểu nhẹ nhàng nhõng nhẽo, nhiều lúc cảm thấy nhạt, đó cũng là lý do những cuộc tình đó sớm nở tối tàn
“Vừa mới điều tra xong vụ của chị dâu, năn nÏ mãi mới được nghỉ một hôm đó'”Vương Đình Trường nói xong mới cảm thấy mình đã lỡ mồm, trước đó anh trai đã dặn đừng nói chuyện này cho Mai biết, tuy đây không, phải là Mai nhưng lại là bạn thân của cô ấy.
‘Vân Hạ nghe câu này thấy lạ lạ, chị dâu trong miệng, anh là Mai mà đúng không? Gần đây tiếp xúc nhiều với anh ta, nên cũng biết một chút về cách xưng hô,Vương Đình Trường gọi Mai là chị dâu mà, cô hỏi “Chuyện gì vậy?”