Chương 38
‘Để tôi đoán xem nha….. đừng nói với tôi là cô gọi trai bao rồi sinh ra tụi nó nha”Vương Đình Quân câu môi, mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện đế xem biểu cảm của cô.
“Khụ. .khụ….Sao anh biết?…à… không ….anh…anh sao lại tò mò chuyện người khác vậy?” Mắt cô đảo liên tục, cảm giác chột dạ, cô không dám nhìn chính diện người đàn ông cực phẩm này.
‘Yương Đình Quân thấy cô chột dạ như vậy thì cảm thấy có chuyện rồi!
Chẳng lẽ hai đứa nhỏ là con anh thật sao?
Suy nghĩ ngay lập tức bị anh phủ nhận.
Người phụ nữ này đi gọi trai bao chắc cũng không gọi một lần đâu!
Cái vóc dáng này đúng là muốn đàn ông nảo thì có đàn ông đó!
“Vậy thì đúng rồi, nhưng yên tâm, cô không cần trốn tránh tôi đâu, dù sao thời đại bây giờ gọi mấy anh trai bao cũng không có gì lạ”
“Anh …” Mai nghĩ chắc chắn hôm nay cô ra đường bước chân trái ra trước mới gặp cục xui xẻo này.
Không nói nữa, tập trung ăn!
Dù sao anh ta nói thêm vài câu cô cũng không no lên được.
“Không ngờ cô phóng khoáng nha!” Nói rồi thì gấp.
thức ăn, cũng không để ý đến người phụ nữ này nữa.
Một cỗ tức giận trào dâng trong lòng.
Chẳng lẽ cô ta thật sự gọi nhiều trai bao lắm sao?
Sao cô ta không phủ nhận?
Không ngờ có lúc vị tỔng tải này cũng trẻ con như.
vậy, tự suy nghĩ rồi tự tức giận!
Chuyện không có gì để nói nếu như Mai mang theo ví tiền.
Lúc ra khỏi cửa hàng bị ba người kia hối cô không kịp mang theo ví tiền, điện thoại.
Giờ đến lúc thanh toán mới nhớt “Cái đó ….anh Quân này, nấy tôi đi vội quá, quên mang theo tiền, anh có thể cho tôi mượn lát về tôi trả được không?” Mai ngại ngùng nói.
Thật là mất mặt!
‘Yương Đình Quân ăn xong đang ngồi bấm điện thoại, nghe người phụ nỮ kia nói thế thì bật cười!
Đúng là hài!
“Tại sao tôi phải cho cô mượn?”
Thái độ không hề giả trân, không quan tâm, vẫn cúi đầu bấm điên thoai tiếp.
“À…thì…đù sao hôm nay chúng ta cũng ăn chung…cũng coi như có quen biết..anh..anh có thổ cho tôi mượn được không) Tí về tôi trả lại cho anh ngay.”
Đúng là đồ đàn ông keo kiệt!
Thấy anh vẫn không có động thái gì, cô nói thê: sao anh cũng biết cửa hàng của tôi, không sợ tôi chạy mất đâu đúng không? Với cả nhìn anh thế này, chắc cũng không đến nỗi không có tiền chứ?”
Muốn khích anh sao?
‘Vương Đình Quân nhìn chằm chằm vào cô.
“Đúng là tôi không có tiền, có người còn nghĩ tôi là trai bao m; Hừi! trai bao bây giờ nhiều tiền lắm nha!