Chương 34
Thế mà hôm nay lại bá đạo như vậy.
Đây chắc chắn là bản năng của mỘt người mẹ.
Ly bị ăn một tắt cũng trừng mắt lên với Mai: “Mày, mày…..haha…” rồi quay sang nói với Hoàng đang đứng như trời trồng nãy giờ:”“Anh Hoàng, có khi anh cũng nên xem lại mình đi, người ta có khi đã chụp cho anh một cấp sừng cứng cáp cũng nên đó.”
Hoàng nghe nói mình bị mọc sừng thì cũng nóng máu, nhưng mà do anh ta có lỗi trước với Mai nên anh chỉ có thể nhịn nỗi tức giận trong lòng.
Rồi cô ta dùng ánh mắt độc ác nhìn vào hai mẹ con Mai: “Sao, chẳng lẽ có tật giật mình sao? Đẻ ra một thứ con hoang như vậy mà còn không biết dạy giỗ nó cho đàng hoàng à?”
Mai nghe thấy cô ta nói thế thì giơ tay lên chuẩn bị tắt thêm một tắt nữa.
Thì nghe một tiếng đàn ông vang l xem ai dám nói con tôi là con hoang?”
Mấy người đồng loạt quay đầu lại.
Nhìn thấy Vương Đình Quân bước vào, hôm nay anh.
mặc một bỘ vest màu xám tro, bên trong là một chiếc áo phông đen, mặc dù đã ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ nhưng quần áo trên người vẫn thẳng thớm, đôi giày da sáng bóng, đúng chuẩn một quý ông.
Trên tay anh đeo một chiếc đồng hồ. Patek Philippe.
Grand Complications Chronograph 5208R-00I sáng chói, gương mặt góc cạnh, nam tính, đôi mày rậm như lưỡi kiếm,anh đứng ung dung nơi đó cũng đủ để hu hút ánh mắt của bao nhiêu người xung quanh.
Cái gì xảy ra vậy!
Con anh ta?
Anh ta là ai?
Mai như bị sét đánh ngang tai, cánh tay giơ lên giữa không trung như đóng băng ở đó, không cử động.
Trong đám người, chỉ có Mai và Thiên An không biết người trước mặt này là ai.
Còn những người còn lại, ai cũng biết nhân vật trước mặt này là nhân vật nghìn tỷ khét tiếng Ở thành phố này.
“Tổng ..tổng giám đốc Vương…” Hoàng lắp bắp, anh ta thật không ngờ hôm nay lại có thể gặp nhân vật tai to mặt lớn, người đàn ông hoàng kim này ở đây.
Hoàng bây giờ là mỘt trưởng phòng nhỏ trong một công ty con trực thuộc tập đoàn Thiên Hạ, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa được gặp vị tổng giám đốc này, đây là lần đầu tiên.
Thực ra Hoàng là một người cầu tiến, cũng thông minh hơn so với bạn cùng lứa, nhưng anh ta lại cố chấp, muốn dùng con đường ngắn nhất để thành công mà bất chấp mọi thứ.
Ly cũng ngớ người ra, nhưng mà ngay lập tức cô ta lại càng căm ghét Mai.
Tại sao cô may mắn như vậy?
Thiên Từ thấy Vương Đình Quân đến thì những nếp nhăn trên mặt dẫn ra, chạy đến nhào vào lòng Vương.
Đình Quân, anh cũng thuận thế giang tay ra ôm lấy cậu nhóc.
“Ba, sao bây giờ ba mới đến?”
Nhìn cái mặt mũm mïm vô tội đáng yêu chưa kìa.
Nếu chưa gặp trước đây thì Vương Đình Quân cũng chắc chắn bị thằng nhóc nảy lửa một phen rồi.
“Xin lỗi nha, ba vừa đi công tác về, ra khỏi sân bay là đến đây luôn” Anh cũng phối hợp với Thiên Từ rất nhịp nhàng.